Một gã nam nhân như thế nào mà lại đi động thủ đánh một nữ nhân?
Nước mắt Vân Nương dường như lập tức trào ra, cơ thể yếu đuối run lẩy bẩy.
Đã có lúc nào nàng ta phải chịu ủy khuất như vậy chứ? Nhà mẹ đẻ nàng có đại bá từng là Thượng thư Công bộ, nhà bọn họ cũng là cả nhà hiển quý. Hàn gia ngoài mặt là huân quý, thật ra thì vốn là một cái khung trống rồi, tết nhất người qua người lại còn không nhiều bằng phía bên nhà mẹ đẻ nàng, nhân khẩu cũng không hưng vượng bằng nhà mẹ đẻ nàng.
Năm đó nàng và Hàn Chương thành thân, nếu như không có đại bá trên dưới thu xếp, Hàn gia lấy đâu ra phong quang như vậy?
Hàn gia phải cảm tạ nàng gả tới đây mới đúng.
Hàn Chương muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, dựa vào cái gì mà đánh nàng?
Nàng bị mù mắt mới gả cho một tên võ phu như vậy.
“Chàng dựa vào cái gì mà đánh ta?” Vân Nương hung hãn nhìn Hàn Chương, “Ta đã làm sai điều gì mà chàng đánh ta? Chàng ở bên ngoài bẩn thỉu dơ dáy, lại còn quay về giáo huấn ta. Tốt xấu gì chàng cũng là con em nhà huân quý nhưng lại không có nửa điểm lễ phép. Năm đó là chàng đến nhà chúng ta cầu kết hôn, bây giờ phụ thân ta về hưu rồi, có phải chàng cảm thấy nhà mẹ đẻ ta không còn chỗ dùng nữa mới dùng mọi cách khi dễ ta đúng không?”
Hàn Chương cũng không ngờ hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432720/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.