Chương trước
Chương sau
Lang Hoa nghe được lời Hàn phu nhân nói thì có chút ngạc nhiên.

Không biết Hàn phu nhân đứng ở lập trường gì mà nói những lời này?

Vân Nương cũng cảm thấy được, lại nói: “Tướng quân tự chủ trương như vậy, Quốc công gia xảy ra chuyện thì ai đảm đương được?” Lời ban nãy vội vàng bật thốt ra, bây giờ lập tức cảm thấy không thích hợp.

Nàng ta không nên nói những lời này, dẫu sao Quốc công gia cũng là anh chồng của nàng.

Vân Nương vê ngón tay, “Tẩu tử không dễ dàng gì mới mời đạo sĩ kia tới được, vậy mà chàng lại đến mặt cũng không gặp một lần mà đã quyết định như thế… Dù sao cũng phải thương lượng cùng tẩu tử chứ?” Nàng ghét Hàn Chương chính là ở điểm này, trong lòng nghĩ như thế nào liền mở miệng nói như thế, võ đoán như thế, không phải hành vi mãng phu thì là gì?

“Đạo sĩ kia…” Hàn Chương cười nhạt, “Đã sớm bị ta đuổi đi rồi, căn bản chính là một tên lừa gạt, nói cái gì mà bát tự của đại ca tương không thích hợp ở này, nếu như muốn khỏi phải dời đến chỗ gần sông nước.”

Vân Nương không nghĩ tới động tác của Hàn Chương lại nhanh như vậy, căn bản cũng không thương lượng với bất kỳ ai.

“Hàn phu nhân,” Lang Hoa hướng Vân Nương giải thích, “Hàn tướng quân không muốn để cho Quốc công gia quá cực khổ. Người có biết lang trung ngoại khoa muốn chữa vết thương trên chân, thì phải làm sạch trước, như thế sẽ rất đau đớn, thân thể Quốc công gia yếu ớt, giày vò như vậy, ngược lại bệnh sẽ càng nặng hơn.”

Hàn Chương ánh mắt thâm trầm, hắn biết, bây giờ hắn nói ra như vậy có thể sẽ bị người ta lên án, dẫu sao đại ca chết đi, người thừa kế tước vị là hắn, nhưng hắn bất chấp những thứ kia. Những năm này, đại ca đã vì cái nhà này bỏ ra quá nhiều, không thể lại để cho những người đó dày vò đại ca.

Hàn Chương nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ta đi giải thích với tẩu tử.”

Vân Nương cắn môi, mới nhịn được không tiếp tục cùng Hàn Chương tranh cãi. Cái nhà này bây giờ là Hàn Chương làm chủ, nàng ta không có bất kỳ quyền lợi gì.

Suy nghĩ một chút từ nay về sau mình phải sống một cuộc sống như thế, nàng ta liền khó chịu vô cùng.



Trong giấc mộng, Vinh Quốc công nằm mơ thấy gió tanh mưa máu trên chiến trường, hắn tìm kiếm khắp nơi bóng dáng của nhị đệ Hàn Chương nhưng không thu hoạch được gì. Bất thình lình, quân địch giống như nước thủy triều vọt tới, hắn bị chém ngã ngựa. Vinh Quốc công bị doạ lập tức mở mắt ra, trước mắt lại là một mảnh đen kịt, hồi lâu mới có chút ánh sáng xuyên thấu qua, hắn thấy được một cái bóng mơ hồ.

Đó là một nữ tử, nhìn trang phục cũng không phải là nha hoàn trong phủ bọn họ mà là vị nữ quyến bên trong nhà, nàng đang bận rộn cái gì, ngẩng đầu lên thấy được hắn, lập tức nói, “Quốc công gia, ngài tỉnh rồi? Trước đừng động, Hồ tiên sinh đang châm cứu cho ngài.”

Vinh Quốc công tùy tiện gật gật đầu.

Kỳ quái, nữ hài tử này là ai? Người của Hàn gia bọn họ? Không đúng, phàm là nữ quyến của nhà họ Hàn hắn đều biết. Nếu như không phải là người của Hàn gia thì là ai đang hầu hạ hắn?

Lúc Vinh Quốc công lần nữa mở mắt, cảnh tượng đã rõ ràng hơn rất nhiều.

“Quốc công gia, ngài có thể nhìn thấy ta không? Ta là Cố Lang Hoa, vị bên cạnh là tiên sinh Hồ Trọng Cốt, chúng ta là người Hàn tướng quân đưa đến chữa vết thương ở trên chân cho ngài.”

Nói như vậy, Vinh Quốc công liền nghĩ ra.

Nhị đệ ở Trấn Giang nhận một muội muội khác họ, hai ngày trước còn hỏi hắn có thể chủ trì một cái nghi thức hay không, quyết định quan hệ huynh muội.

Trừ mang binh đánh giặc, đây là lần đầu tiên Nhị đệ cùng hắn thương lượng một chuyện nghiêm túc như vậy.

Cho nên, hắn khá là yêu thích nữ hài tử này.

“Quốc công gia, ngài nên nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều.” Lang Hoa đưa tay giúp Vinh Quốc công kéo chăn.

Hồ tiên sinh đã châm cứu rồi, Vinh Quốc công sẽ cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Cặp mắt trong suốt kia của Cố Đại tiểu thư dường như có thể nhìn thấu tâm tư người ta, một hài tử mười tuổi có thể lanh lợi như vậy thật là không đơn giản, không trách Nhị đệ lại coi trọng nàng.

Hắn biết hắn sắp chết, nhưng hắn không yên lòng rất nhiều chuyện, tương lai Hàn gia phải làm thế nào? Hàn gia là do nhà mẹ đẻ Trương gia của Thái Hậu một tay đề bạt mà lên, con dấu trên người chính là dấu vết của Trương gia, những năm này hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi nhưng cũng không thể làm gì được, Thái Hậu cũng nhìn ra ý đồ của hắn cho nên mới dứt khoát đưa em gái hắn lên làm Ninh vương phi.

Ninh Vương sinh ra vốn đã kém cỏi, tương lai chắc chắn sẽ không được việc, sau khi Thái Hậu nương nương sụp đổ, Hàn gia phải làm như thế nào? Hắn phải ở chỗ này vì Hàn gia mưu trước một con đường sống.

Đáng tiếc, thân thể hắn lại suy bại trước một bước.

Trước khi chết, hắn phải vì Hàn gia làm một cái mưu đồ sau cùng, nhưng hiện tại trước mắt hắn là một trận cờ rối bòng bong, hắn không biết phải đặt con cờ cuối cùng trong tay ở nơi nào.

Rốt cuộc là nên để cho Nhị đệ trở lại biên cương hay là ở lại kinh thành, lần đầu tiên hắn cảm giác được sự mờ mịt như vậy.

Vinh Quốc công nâng ánh mắt lên, “Ta ước chừng còn có thể sống được bao lâu nữa?” Hắn muốn biết, hắn còn thời gian bao lâu để có thể đi an bài.

Thầy thuốc biết rõ những thứ này tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết, nhưng hắn vẫn phải hỏi.

Thanh âm thanh thúy vang lên, “Nhanh thôi, nếu như không thể chuyển biến tốt thì ước chừng chỉ có khoảng một tháng.”

Vinh Quốc công có chút kinh ngạc, hắn bình tĩnh nhìn Lang Hoa, không ngờ hắn còn nghe được lời nói thật như thế này.

“Thật ra, đây là tình hình tốt nhất rồi…” Lang Hoa nói, “Khi ngài cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, thời gian ngủ mê man càng ngày càng dài, nghĩa là đến lúc rồi, khi đó, ngài muốn làm cái gì, chỉ sợ là hữu tâm vô lực thôi.”

Vinh Quốc công lập tức cười một tiếng, hướng Lang Hoa gật đầu một cái, “Ngươi nói… thật là thẳng thắn.”

Lang Hoa rũ mắt xuống, “Ta chỉ là nói ra nhưng gì Quốc công gia muốn biết thôi.”

Nàng biết, kiếp trước, sau khi Vinh Quốc công chết, cây đại thụ Hàn gia này ầm ầm ngã xuống đất, quân của Hàn gia bị sắp xếp lại biên chế. Khi đó Hàn Chương đã chết, Hàn gia không còn lựa chọn nào khác. Nhưng bây giờ thì không như thế, Hàn Chương vẫn còn sống, cho nên quân của Hàn gia chẳng những có thể lưu lại, còn có thể sẽ đổi một loại cách đi tốt hơn.”

Vinh Quốc công tỏ ý bảo Lang Hoa ngồi xuống, “Nghe nói ngươi gặp được sứ thần Tây Hạ ở trong cung Thái Hậu?”

Lang Hoa gật gật đầu.

Vinh Quốc công nói: “Ngươi có biết, một khi hòa đàm thành công…” Nói tới chỗ này, hắn ung dung cười một tiếng, hắn lại cùng một đứa trẻ mười tuổi nhắc tới những thứ này.

Hắn thật là bệnh đến hồ đồ rồi.

Có lẽ là do Nhị đệ ở trước mặt hắn nói quá nhiều lời khen về Cố Lang Hoa, nói nàng nếu như là một nam nhân, nhất định là một thần đồng nổi danh của Đại Tề, tương lai sẽ trở thành cánh tay đắc lực của xã tắc.

Nói nhiều như thế, hắn cũng tin mất rồi.

Lang Hoa tiếp lời, “Một khi hòa đàm thành công, Hàn tướng quân cũng sẽ bị Hoàng Thượng triệu hồi từ Lĩnh Bắc về kinh, quân của Hàn gia cũng sẽ đối mặt với sự sắp xếp lại biên chế, thân tín của Hoàng Thượng sẽ tiếp nhận lực lượng canh phòng Lĩnh Bắc và kỵ binh do một tay Hàn tướng quân đào tạo ra.”

“Hàn tướng quân mặc dù thừa kế tước vị, nhưng cũng chỉ là đến đây là hết.”

Trước mắt Vinh Quốc công lập tức sáng lên, hắn ngớ ra nhìn Cố Lang Hoa. “Ngươi… có thể nghĩ rõ ràng như vậy…” Nói tới chỗ này dừng một chút, “Bây giờ Hàn gia tiến cũng khó mà lui cũng khó.”

“Cũng chưa chắc,” Lang Hoa nói, “Có lúc thay đổi cũng là một cơ hội, nếu Quốc công gia nguyện ý, ta sẽ giới thiệu với ngài một người, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Giới thiệu một người?

Là ai?

Vinh Quốc công đột nhiên cảm giác rất có hứng thú, nếu như hắn có thể còn chút khí lực nhất định sẽ chống người ngồi dậy, “Người ngươi nói là ai? Ta tại sao phải gặp hắn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.