Hoàng Đế đứng lên, đi về phía Đổng Lễ, Đổng Lễ cúi thấp đầu không dám nói chuyện nữa.
“Ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích của Thẩm Xương Cát?”
Giọng nói uy nghi của Hoàng Đế từ sau lưng truyền tới, Đổng Lễ sợ tới mức lập tức quỳ lên đất, “Vi thần không dám.”
Hoàng Đế cười lạnh, “Các ngươi đã giở bản lĩnh, một người tới Giang Chiết lấy việc công làm việc tư, dùng Hoàng Thành Ti của Trẫm đi đối phó hương thân, lại để mất tù binh của Tây Hạ, một người nhận tiền hối lộ thay hắn nói lời tốt, các ngươi còn có gì không dám làm?”
Đổng Lễ đầu dập trên đất, “Vi thần… vi thần chỉ cảm thấy… dù Thẩm đại nhân có lỗi nhưng vẫn trung thành, một lòng với Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế giận không thể khống chế, “Hắn trung thành với trẫm thì nên đi làm theo dặn dò của trẫm…” Nói rồi chỉ về phía một tập tấu sớ dày cộm trên bàn, “Những cái này đều là tấu sớ tố cáo hắn.”
Đổng Lễ hồi lâu mới nói: “Thẩm đại nhân mấy năm nay đắc tội quá nhiều quan viên triều đình, giờ xảy ra chuyện, đương nhiên là phải bị tố cáo…”
Lời của Đổng Lễ tình cờ trùng hợp với tấu sớ mà Thẩm Xương Cát đưa lên, Thẩm Xương Cát dù có lỗi, những văn võ bá quan đó cũng là muốn nhân cơ hội này loại bỏ Thẩm Xương Cát.
Hoàng Đế cảm thấy vết sẹo cũ trong lòng bị người ta vạch ra, năm đó hắn muốn trọng dụng Hoàng Thành Ti, những lão ngự sử trong triều đình đó liền dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432692/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.