Lang Hoa nghe được tin tức của Lục gia có hơi sững người.
Cố lão thái thái cũng vô cùng kinh ngạc, “Nói như vậy Hứa thị không có ở trong viện đó?”
Quản sự nói: “Nói là đại nha hoàn bên cạnh Hứa thị Tử Yên lén mượn xe ngựa đi gặp Lục Văn Hiển, vốn là việc nhỏ, ai ngờ Lục gia đem người tới làm to chuyện, người của Hứa gia cũng mơ hồ bị cuốn vào trong, hai nhà đánh đấm lẫn nhau, sau này phòng bị bén lửa, tất cả mọi người vội đi cứu hoả, ai ngờ lại cứu nhầm phòng.”
Cố Thế Ninh nghe được choáng váng, “Cái gì gọi là cứu sai phòng?”
Quản sự nói: “Mọi người đều cho rằng Lục Văn Hiển ở phòng chính, không ngờ Lục Văn Hiển ở trong một căn phòng nhỏ ở sau phòng chính, đợi khi mọi người phát hiện khiêng người ra, chỉ còn lại một hơi thở.”
Cố lão thái thái nói: “Người có cứu được không?”
Quản sự lắc lắc đầu, “Lục lão thái gia, lão thái thái... đến lang trung Lục gia mời cũng tới, mọi người còn chưa tới nơi, Lục nhị lão gia đã chết rồi, khi đó chỉ có một mình Lục tam gia có mặt.”
Lục Văn Hiển chết rồi.
Một trận bắt thông dâm lại gây ra án mạng, Cố lão thái thái lắc lắc đầu, “Khí số chi thứ hai của Lục gia tận rồi.”
Quản sự tiếp tục nói: “Khi Lục gia dọn dẹp viện tử, ở trong giếng hậu viện phát hiện một chiếc giày thêu, Tử Yên đã nhảy vào giếng chết rồi.”
Cố Thế Ninh và Cố lão thái thái bốn mắt nhìn nhau, “Trong ngoại viện đó của Lục gia không có hạ nhân sao? Tìm hạ nhân hỏi xem rốt cuộc là Hứa thị hay là nha hoàn không phải rõ ràng rồi sao?”
Quản sự nói: “Khi bén lửa, mấy hạ nhân của ngoại viện Lục gia thấy gây hoạ rồi, đều liều mạng vào cứu Lục Văn Hiển, ai ngờ lúc này, cột nhà sụp rồi, những người đó đều bị thiêu chết bên trong, người còn lại đều là đuổi tới sau, không biết tình hình thế nào.”
“Ngoại viện Lục gia còn có mấy hạ nhân, nhưng mỗi lần Lục Văn Hiển tới đều sẽ đuổi người đi trước... Những người đó dù còn sống... lại không có tác dụng gì.”
Cố lão thái thái nghe cả nửa ngày không thấy tin tức của Hứa thị, “Hứa thị đâu?”
Quản sự nói: “Hứa thị luôn ngủ lại trong chùa, người Hứa gia đi tìm bà ta mới biết xảy ra chuyện.”
Cho nên nói Hứa thị căn bản không có ở ngoại trạch đó, Lục gia làm ầm lên cả nửa ngày chuyện bắt gian, là Lục Văn Hiển và nha hoàn của Hứa thị Tử Yên.
Cố tứ thái thái nghi hoặc nói: “Không phải nói Hứa thị ngồi xe ngựa tới ngoại trạch của Lục gia sao? Những người theo xe của Hứa gia đó không chết phải không? Người gặp gỡ với Lục Văn Hiển là Hứa thị hay là nha hoàn, thẩm vấn một lát những người này không phải biết rồi sao?”
Quản sự nói: “Chính là người theo xe đã nói thật, Tử Yên cho họ ít lợi ích, bảo họ tới ngoại trạch Lục gia đưa đón...”
Cố tứ thái thái có chút tin tưởng rồi, “Lẽ nào đúng là Tử Yên?”
Lang Hoa nghe kết quả quái dị này, không nhịn được cười lạnh, “Chẳng qua là cách làm đổi trắng thay đen mà thôi, nếu người gặp gỡ Lục Văn Hiển là Tử Yên, người Hứa gia sợ gì? Sao lại xông vào đánh nhau với hạ nhân Lục gia, rõ ràng chính là Hứa thị, lại bị nói thành Tử Yên.”
Nhưng giờ không có chứng cứ, Lục gia không thể truy cứu, Hứa gia cũng không thể thừa nhận.
Một việc xấu dùng mấy mạng người kết thúc.
Nàng và Lục Anh đều cảm thấy Hứa thị lần này nhất định khó thoát kiếp nạn, lại không ngờ bà ta không chỉ thoát thân, còn tiện tay hại chết Lục Văn Hiển. Một người như Hứa thị tuyệt đối không thể làm việc này chu toàn như vậy, là có người giúp bà ta.
Người đó là ài?
Lang Hoa nghĩ một lát rồi hỏi Quản sự, “Khi ngoại trạch của Lục gia bén lửa có những ai có mặt? Lửa làm sao nổi lên có tra hỏi không?”
Quản sự nói: “Thẩm đại nhân của Hoàng Thành Ti vừa hay đi qua đó, đưa người tới xem, sau đó người cứu hoả trong nha môn cũng tới rồi.”
Việc này khiến Lang Hoa cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Thẩm Xương Cát?
Thẩm Xương Cát đang tìm Xu Minh khắp nơi, làm sao nhàn rỗi nhúng tay vào việc này, trừ phi... hắn là có ý đi giúp.
Hứa thị lẽ nào luôn có liên hệ với Thẩm Xương Cát?
Kiếp trước người có liên hệ với Thẩm Xương Cát là Lục Văn Hiển, kiếp này Lục Văn Hiển chết rồi, Hứa thị và Thẩm Xương Cát liền đứng cùng nhau?
Hai người này ở cùng nhau, Lang Hoa cũng sẽ không cảm thấy kì lạ.
Nàng cuối cùng đã hiểu Hứa thị vì sao muốn tính kế Cố gia, vì vinh hoa phú quý bà ta muốn là thứ Cố gia không thể cho được, chỉ có được lợi ở Cố gia rồi rời khỏi, mới có thể theo đuổi tiền đồ của bà ta.
Loại tiền đồ mà Hứa thị muốn giống như Thẩm Xương Cát, đều là không từ thủ đoạn nào bất luận thị phi.
Nàng lại muốn xem xem Hứa thị cuối cùng có thể nhận được những gì.
Cố lão thái thái thở dài, “Đáng thương cho Lục Anh rồi, già trẻ lớn bé cả nhà này, chỉ còn lại một mình nó gánh vác, Vương thị lại không phải ngọn đèn cạn dầu. Nó vẫn là con trưởng vợ lẽ, nếu tuổi tác lớn rồi thì thôi, mười lăm tuổi vẫn là đứa trẻ non nớt.”
Lang Hoa cũng nghĩ tới Lục Anh.
Nếu lúc đó Lục Anh có mặt, tất cả sẽ không phát triển như vậy.
Lục Văn Hiển chết rồi, nàng chỉ cảm thấy Lục Văn Hiển là tự làm tự chịu, nhưng nàng cũng cảm thấy Lục Anh rất đáng thương.
Trong lòng Lục Anh ngoài đúng sai, còn có cốt nhục thân tình, không phải dễ dàng chia tách như thế.
Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ha, “Nghĩ cách đưa tin cho Lục tam gia, bảo huynh ấy bảo trọng.”
Tất cả những việc này suy cho cùng đã thay đổi, kiếp trước Lục Văn Hiển sống phong quang cả một đời, Lục gia cũng luôn thuận lợi ở bên cạnh quan to hiển đạt, việc Vương thị phiền lòng nhất chính là đứa con dâu mù là nàng.
Kiếp trước nàng còn chưa hoàn hồn từ nỗi đau mất chồng, Vương thị đã bảo người ép chết nàng, giờ Vương thị cũng phải nếm mùi vị này.
Đây cũng coi như là, thiên lý sáng tỏ báo ứng không vui.
...
Trên dưới Lục gia đã mặc đồ tang.
Vương thị và Lục Tĩnh trước sau đắm chìm trong sự bàng hoàng, Lục Tĩnh ngây ra nhìn đèn lồng trắng, nàng ta dù thế nào cũng không tin, người bị thiêu chết là phụ thân.
Nàng vốn là muốn tới xem náo nhiệt, kết quả đổi lại là một thân áo tang.
Phụ thân sao có thể chết chứ? Người đang yên đang lành liền bị lửa lớn thiêu chết rồi, khi đem thi thể về nàng đi xem, gần như đã không nhận ra bộ dạng của phụ thân.
Nghĩ tới đây, Lục Tĩnh run lẩy bẩy.
Vương thị chỉ là rơi nước mắt, nhìn thấy người liền nói, “Sớm biết vậy ta nên gọi thêm mấy người đi dập lửa, ta đâu có thể ngờ...”
Lục lão thái thái khóc ngất đi mấy lượt, nhìn thấy Vương thị ở bên cạnh liền đưa tay ra, hung dữ nói, “Đem nó... đuổi ra ngoài cho ta... Đều tại nó...không thì Văn Hiển cũng sẽ không chết... Đây là ngôi sao đen đủi... Ta hối hận... đem nó nâng vào Lục gia, đưa nó về Vương gia cho ta.”
Vương thị há hốc hồm ngây ra đó, bà ta vội vàng lao lên trước cãi lại, “Mẹ, con dâu cũng không ngờ sẽ như vậy, con là không nuốt được cơn giận này... Con sợ...”
Lục lão thái thái lạnh lùng nhìn Vương thị, “Giờ ngươi có thể nuốt được cơn giận này rồi, Văn Hiển đã chết, sẽ không đưa người nào về nữa, cũng hợp ý của ngươi.”
Tim của Vương thị giống như bị ai đó chém một đao, người chết rồi cũng sẽ không có ai vào cửa nữa.
Còn có thê với thiếp gì.
Mà bà ta không có con trưởng chống đỡ, cứ coi như có thể ở lại Lục gia, cũng chỉ có thể trông mong Lục Anh có thể đối xử tử tế với bà ta.
Lục Tĩnh, Lục Vân, hai đứa còn chưa thành thân.
Năm đó Cố Thế Hoành chết, bà ta cực lực phản đối hôn ước của Cố Lang Hoa và Lục Anh, chính vì coi thường Cố Lang Hoa là đứa con gái mất cha, giờ tới lượt hai đứa con của bà ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]