Cố tứ thái thái nhìn Lang Hoa ngẩn người, vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí nàng còn không dám hít thở. Bà sợ chỉ cần khẽ động một chút thôi sẽ lại có cơn ác mộng đáng sợ hơn nữa kéo đến.
Làm sao đây, phải làm sao đây? Dường như bỗng chốc trong đầu bà chỉ còn lại mấy chữ này.
Lang Hoa kéo Cố tứ thái thái ngồi xuống, cẩn thận dìu bà ngồi lên giường, sau đó đắp tấm chăn mỏng cho bà. Cố tứ thái thái vẫn sống chết siết chặt lấy tay không hề hé răng, sau đó nhắm mắt lại.
Cố lão thái thái dặn dò người làm: “Mau bưng bát nước nóng đến cho thái thái.” Nói xong ngừng lại một chút, “Mang cả Chu Sa An Thần Hoàn đến đây nữa.”
Căn phòng nhỏ bỗng chốc náo loạn hẳn lên.
Lang Hoa nhìn theo người làm đang ra ra vào vào.
Cố lão thái thái chỉ thấp giọng an ủi Cố tứ thái thái. Cố tứ thái thái vừa rơi lệ vừa gật đầu nhưng không ai dám gọi bà qua nói thêm điều gì nữa.
Mọi người ai nấy đều tự chịu đựng nỗi đau khổ của riêng mình, không ai muốn tạo thêm gánh nặng cho ai nữa.
Giờ khắc này nàng mới thực sự cảm nhận được gánh nặng trên vai mình lớn đến mức nào.
...
Thẩm Xương Cát đợi Cố Lang Hoa tìm đến cầu xin hắn ta. Theo tính toán của hắn Cố Lang Hoa đáng ra phải đến đây từ một canh giờ trước nhưng thời gian trôi đi bao lâu bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lẽ nào Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432677/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.