Lang Hoa thay thuốc cho thương binh xong, lúc này mới rảnh tay đi dạo trong viện nói chuyện với Hàn Chương.
Hai người ngồi xuống, Hàn Chương vừa khéo nhìn thấy bên trên giày thêu và váy của Lang Hoa đều dính bụi bặm. Ở ngoài là một chiếc áo khoác to rộng như cái thùng bao quanh người nàng, trông nàng không hề giống như tiểu thư trong nội trạch, mà giống một tiểu lang trung.
Hàn Chương nói: “Ta nghe Hồ tiên sinh nói, mấy ngày nay Vệ Sở cũng không bận nữa, sao muội lại tới đây?”
“Muội quen rồi.” Lang Hoa mím môi cười, “Chỉ cần không tới muội sẽ cảm thấy trong lòng như thiếu cái gì đó, giống như đại ca mỗi sáng đều thức dậy luyện võ vậy.”
Hắn là kẻ võ phu, Lang Hoa dù sao cũng là một tiểu thư nội trạch. Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt, mỗi người đều không giống nhau, hà tất phải mô phỏng người bên cạnh.
Hắn từ nhỏ được mẫu thân răn dạy, phải học tập đại ca, nói năng hành sự đều phải có quy tắc, đối nhân xử thế cho dù không biết khôn khéo linh hoạt thì cũng phải biết liệu gió đẩy thuyền. Nhưng hắn cũng không phải là người như vậy, có học theo cũng chỉ là học theo Hàm Đan1, khiến người ta chê cười. Hắn chỉ muốn duy trì bản sắc của chính mình, cuộc sống mới càng tự tại hơn.
1 Học theo Hàm Đan nghĩa là học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432670/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.