Chương trước
Chương sau
Không có mặt trời, trong phòng có chút ám, nhưng càng lộ vẻ mỹ lệ của đỉnh màn màu xanh da trời.

Bùi Khởi Đường thì nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng như sắp hấp hối, nhìn thấy Lang Hoa lại đây, tươi sáng cười, "Ta còn chưa đông lạnh thành băng?"

Lang Hoa thản nhiên nói: "Hiện tại thời tiết ở nơi này, muốn đông thành băng cũng không dễ."

Mắt Bùi Khởi Đường có chút đỏ lên, ánh mắt lại trong suốt như cũ, "Ta sao lại cảm thấy lạnh như vậy chứ!"

Hắn đã thay đổi quần áo khô ráo, mặc áo ngủ bằng gấm, Tiêu ma ma cho người để ấm lô ở mấy góc trên giường, làm sao có thể lạnh.

Lang Hoa đi qua vươn tay sờ trán Bùi Khởi Đường.

Nóng như lửa đốt.

Trong lòng nàng không khỏi cả kinh, không biết bởi vì để lạnh hay là vết thương trên người nghiêm trọng, mặc kệ thế nào đều phải làm giảm nhiệt trước.

Lang Hoa nhớ tới trong phòng có thuốc Hồ tiên sinh lưu lại, phân phó A Mạt bung dù, xoay người đi ra ngoài, lần nữa trở lại Bùi Khởi Đường đã vựng choáng váng nặng nề ngủ say.

A Mạt lấy dược ra, lại không thể nào gọi được Bùi Khởi Đường dậy.

Lang Hoa đành phải đi qua đẩy một cái vào vai Bùi Khởi Đường, "Trước uống dược rồi ngủ tiếp, lát nữa Hồ tiên sinh sẽ tới đây."

Bùi Khởi Đường mê mang mở mắt, cười cười với Lang Hoa, "Ta mơ thấy nàng đi rồi lại trở về," hai tay hắn buông xuống hai bên thân thể, bởi vì nóng nên mắt đỏ rực, môi có chút khô nứt, "Nàng đừng đi có được hay không?"

Người này từ lúc thay đổi thân phận, tính nết giống như cũng thay đổi.

Dường như trở nên càng thêm vô liêm sỉ.

"Đừng làm bộ làm tịch với ta," trị thương cho hắn đã hơn một năm, nàng rất rõ ràng tình huống thân thể hắn, cho dù là có thương tích, cũng sẽ bảo trì thanh tỉnh, hiện tại rõ ràng là đang cùng nàng chơi xấu, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi thật sự nhảy từ vách núi xuống sao? Bị thương chỗ nào? Bùi gia hẳn là mời thầy thuốc cho ngươi chứ?"

Bùi Khởi Đường thở dài, nằm ở nơi này, mí mắt nặng nề, nghĩ cứ như vậy ngủ đi.

"Thẩm Xương Cát không có dễ lừa như vậy, ta đương nhiên là nhảy xuống, chẳng qua là có Phùng sư thúc tiếp ứng, nhưng vẫn là bị thương."

Quả nhiên là bị thương.

Một người bị thương, lại đi tới đi lui trên đất, một bộ dáng người không hề có việc gì, để cho hắn chịu tội là xứng đáng.

"Chân còn có thể động sao?" Lang Hoa vươn tay đến huých huých chân Bùi Khởi Đường.

"Cũng không phải hoàn toàn không động đậy được."

Lang Hoa đưa tay vói vào trong chăn, đặt ở trên lưng hắn, xương khớp hắn đều vỡ, chân không sợ, cho dù chặt đứt xương cốt cũng có thể khỏe lên, thật sự thương tổn tới lưng, có thể không dễ dàng khỏi nhanh được, đừng nói mang binh đánh giặc, tương lai có thể đi đứng bình thường đều phải thắp một nén nhang trước Phật, cảm tạ thần phật phù hộ.

Nhưng trong trí nhớ của nàng, Bùi Khởi Đường cũng không có đau đớn gì, nhưng mà lại nghe nói thương thế trên vai khiến hắn không thể kéo cung được nữa.

Lần trước nàng cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trong đầu, chính là bởi vì lời đồn đại về Bùi Khởi Đường, vừa lúc kiểm chứng trên vai Triệu Linh cũng thế.

Nàng đã sớm biết Triệu Linh là dùng tên giả, nhưng mà lại không nghĩ rằng đường đường là con Khánh vương thế mà lại gửi nuôi ở Bùi gia.

Đang lúc suy nghĩ như vậy, tay Lang Hoa liền hơi hơi dừng lại ở chỗ nào đó, nhẹ nhàng động một cái, trán Bùi Khởi Đường ngay lập tức toát mồ hôi hột.

Lang Hoa nhíu mày, quả nhiên nơi này bị thương.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lang Hoa, Bùi Khởi Đường cười nói, "Nàng không phải xem chân cho ta sao? Sao lại xem đến trên lưng rồi."

Lang Hoa rút tay ra, lại bỗng nhiên bị Bùi Khởi Đường giữ chặt.

Tay hắn nóng bỏng, làm cho nàng run lên.

Bùi Khởi Đường nói: "Đừng nóng giận, ta không phải là để Ngô Đồng nói với nàng, tạm thời ly biệt sao?"

Lang Hoa vốn không muốn để ý tới hắn, nghe được lời này lại giương mi lên, Ngô Đồng nói là nếu hắn không trở lại thì xem như là ly biệt. Hai người kia không hổ là chủ tớ, chỉ giỏi làm người khác gặp một đống phiền toái.

Theo biểu tình Lang Hoa, Bùi Khởi Đường nhìn ra manh mối, "Có phải là Ngô Đồng truyền nói bậy?"

Chuyện đã qua, Lang Hoa không muốn lấy ra thảo luận lại nữa, bất quá nếu đã nói đến đây, Lang Hoa nói: "Ngô Đồng cùng chỗ đất đai này... "

Bùi Khởi Đường nói: "Đó là cho nàng."

Lang Hoa nâng mắt, "Cho dù là ngươi chuẩn bị đòi đi về, ta cũng sẽ không trả." Vì điền sản này không bị người tra ra manh mối, nàng ở nhà từ trên xuống dưới đều chuẩn bị qua, nếu như bây giờ trả về, sẽ lại gặp phải một đống chuyện tới.

"Điền sản này giá trị bao nhiêu tiền, trong lòng ta đều biết, hàng năm kiếm được bao nhiêu bạc, ta sẽ chia cho ngươi, cho đến khi thanh toán xong mới thôi, về phần Ngô Đồng, có muốn đi theo ta hay không, vậy phải hỏi ý kiến của chính hắn."

Tuổi còn nhỏ mà xử lý sự vụ lưu loát như vậy.

Bùi Khởi Đường nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói rất nhẹ, giống như là ở nỉ non, "Nàng có thể đừng xử lý ta nhanh như vậy được không."

Bùi Khởi Đường vừa mới dứt lời, A Quỳnh đi vào ghé vào tai Lang Hoa, "Tiểu thư, Lục tam gia đến đây, ngay tại cửa."

Viện tử này cũng không lớn, trong chốc lát Hồ tiên sinh sẽ tới đây, nếu để cho Lục Anh vào, sẽ không thể giải thích vì sao Bùi Khởi Đường lại nằm trong Tây viện của nàng.

Lang Hoa nói: "Ngươi đi nói với Lục tam gia, ta trở về đã đi ngủ luôn rồi."

A Quỳnh gật gật đầu, rồi mới đi ra ngoài.

Lang Hoa lại bảo Tiêu ma ma, "Ngài cũng đi xem đi, mưa rồi, trời lại lạnh, bảo Tam gia về sớm đi."

Nhìn thấy Tiêu ma ma, Lục Anh hẳn là sẽ yên tâm.

...

Lục Anh lên xe ngựa, lúc trở lại Lục gia cùng Trình Di vào thư phòng nói chuyện.

Trình Di nói: "Tam gia làm đến mức này đã đủ rồi."

Trước mặt người khác vì Cố gia nói chuyện, lại nghe nói Cố Lang Hoa vì giải oan cho cha, được Bùi đại nhân thông cảm sau đó mới rời khỏi, vừa mới bị phụ thân gặng hỏi chuyện tối hôm qua, lại mặc gió mưa đi thăm Cố gia.

Việc nên làm, hắn đều đã làm.

Nhưng trong lòng còn cảm thấy có chút không ổn.

Giống như Cố Lang Hoa đột nhiên xuất hiện ở Hàng Châu, đột nhiên cùng Hứa gia ầm ĩ đến cùng, còn đệ đơn kiện.

Theo biểu hiện của phụ thân đến xem, phụ thân hẳn là theo phe Thái Tử, cùng Hứa gia đồng ra một duộc.

Cố Lang Hoa cùng Hứa gia đối nghịch, lại có quan hệ tốt với đám người Hàn Chương, có khi nào thật sự nương tựa Ninh Vương.

Trình Di biết Lục Anh đang suy nghĩ gì, "Tam gia... Nếu Cố gia và Lão gia đối địch, tương lai ngài muốn chọn như thế nào?"

"Hiện tại nói gì đều quá sớm, " Lục Anh mỉm cười, "Lấy tư lịch của ta, không có lựa chọn, bất luận là Thái Tử hay là Ninh Vương đều không có quan hệ gì với ta."

Trình Di nhịn không được nói: "Ninh Vương thật sự có thể chứ? Ninh Vương là ngốc tử a, sao có thể cùng Thái Tử tranh vị trí Thái Tử, ta xem Cố gia nói không chừng đã bị Hàn Chương lợi dụng, tương lai không nhất định sẽ có kết cục tốt."

"Anh Ca đâu?" Cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm Lục nhị thái thái.

Lục Anh đứng dậy.

Lục nhị thái thái để cho người đỡ tới cửa, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ, "Anh Ca, mới vừa rồi con đi Cố gia có nghe được tin tức gì không? Có phải Cố Lang Hoa cũng tố cáo phụ thân con không?"

Lục nhị thái thái bộ dáng như muốn ăn thịt người, "Phụ thân con cùng ta vừa muốn ra khỏi cửa, đã bị người trong nha môn mang đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.