Chương trước
Chương sau
Cố tứ lão gia không kịp đề phòng bị Thẩm Xương Cát đem tới trước thi thể.

Nhìn thấy thi thể dập nát trước mặt, Cố tứ lão gia không nhịn được nheo mắt lại, cả người nấp về phía sau.

Dù trong cuộc chiến Trấn Giang ông ta đem người giúp triều đình cùng nhau thu dọn chiến trường, nhưng đối với cảnh máu tanh này vẫn vô cùng không thích ứng, Cố tứ lão gia không chịu đi xem mặt của thi thể, đây là bí quyết mà Phó Tướng thủ hạ của Hàn Chương dạy ông ta, cứ như vậy sẽ không nằm mơ vào ban đêm.

Thẩm Xương Cát nói: “Tam lão gia, Tứ lão gia đều chưa nghe ai nói qua, cứ coi như không xem mặt của thi thể cũng có thể nhận dạng thân phận sao?”

Cố tứ lão gia nói: “Trừ phi trên người có dấu ấn đặc biệt.”

Thẩm Xương Cát chán ghét bỏ tay Cố tứ lão gia xuống, hậu bối của Cố gia cũng chỉ như vậy mà thôi, những kỹ xảo phân biệt, cách huấn luyện Sát Tử đó của tổ tiên Cố gia cứ như vậy đều bị bỏ đi rồi.

Thẩm Xương Cát chỉ về phía Xu Minh, “Cách nhận dạng thi thể ấy đều ở trên người hắn.”

Vết thương trên người Xu Minh có thể nhìn ra được người ấy luyện là công phu ngoại gia chính thống, thi thể này cũng vậy, vai rộng hơn người thường, đó là vì từ nhỏ luyện công. Vị trí vết thương của Xu Minh, đã tiết lộ chiều cao của người đó, phù hợp với tình hình của thi thể này. Người đó quen dùng trường đao, tay phải có thể tìm được vết chai khớp với trường đao.

Thi thể này hiển nhiên chính là người hắn muốn tìm.

Nếu trên đời này thật sự tồn tại Triệu Linh, vậy thì Triệu Linh đã chết rồi.

Thời gian đứng cạnh thi thể quá dài, Cố tứ lão gia cũng không nhịn được chạy ra khỏi cửa.

Xu Minh cuối cùng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cả người cười run, người Tề ấy bắt được hắn đã chết rồi, Tây Hạ từ đây đã bớt đi một kình địch, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Xương Cát uy phong lẫm liệt, vẻ mặt quái dị trở nên méo mó, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Người Tề đều là kẻ ngốc.

Chúng chỉ biết giết người của mình.

Kẻ ngốc, đúng là kẻ đại ngốc.

Ánh mắt của người Tây Hạ, khiến Thẩm Xương Cát trở nên không thoải mái, hắn ghét cái nhìn coi thường này, hắn giơ chân lên đá vào bụng người Tây Hạ, người Tây Hạ rõ ràng đau tới co rúm lại, nhưng lập tức lại cười lên, cơ thể cong thành một con tôm, nụ cười vẫn nhiệt liệt, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Thẩm Xương Cát.

Khiến Thẩm Xương Cát có loại cảm giác nhục nhã.

Cuối cùng, Thẩm Xương Cát không nhẫn nại được, đánh mạnh một đòn vào cổ của người Tây Hạ, người Tây Hạ ngã lăn ra đất, nhưng nụ cười đó vẫn ở lại trên mặt, lập tức nơi khoé mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Dường như là vì bi thương.

Thẩm Xương Cát quay đầu nhìn về phía thi thể, người Tây Hạ đang bi thương vì Triệu Linh? Người đã bắt hắn?

Vì sao?

Vì sao sau khi Khánh Vương chết, Giang Chiết còn có người không quên được Khánh Vương, Triệu Linh chết rồi, đến kẻ địch cũng bi thương vì hắn? Nếu có một ngày hắn chết rồi, có thể có ai cười lớn rồi lặng lẽ rơi lệ như vậy không.

Thẩm Xương Cát đột nhiên trầm mặc.

Hắn bắt đầu có chút hối hận không nói chuyện với Triệu Linh khi hắn còn sống, nhưng cảnh Triệu Linh nhảy xuống vách núi đó lại mãi mãi khắc sâu trong đầu hắn.

“Đại nhân,” Thuộc hạ làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Xương Cát, “Vị sư thúc đó của ngài tới rồi.”

Thẩm Xương Cát chau mày, vừa nãy hắn còn đang cảm thán sự kiêu ngạo của một người, giờ lại phải căm ghét sự vô lại của một người khác.

Thẩm Xương Cát vẫy vẫy tay, “Nói với ông ấy, ta không có mặt.”

“Cát Nhi, Cát Nhi... ” Từ chỗ không xa truyền tới một giọng nói, “Không phải đã nói qua hai ngày gặp ta sao? Sao giờ lại nuốt lời rồi, ta là sư thúc của cháu đó.”

Người còn chưa tới, mùi rượu đã tới trước rồi.

Cố tam lão gia ngửi thấy mùi rượu thối suýt chút nữa nôn khan lên.

Thẩm Xương Cát chau mày, “Có việc gì đến thư phòng nói.”

Người đó búi tóc lộn xộn, da xanh vàng, trên khuôn mặt tang thương ấy toàn là nụ cười, trong tay cầm một bình rượu, dưới chân thất tha thất thểu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, mắt chuyển đến trên người Cố tam lão gia và Cố tứ lão gia, ánh mắt liền rơi lên miếng ngọc bội trên eo họ, lập tức đi về phía họ.

“Còn có khách ở đây,” Người đó cười nhìn Cố tam lão gia nói, “Ta là sư thúc của Thẩm đại nhân, các ngươi gọi ta Phùng lão gia là được rồi.”

Cố tứ lão gia đưa tay ra để đỡ cơ thể đang lắc lắc muốn đổ của Cố tam lão gia, hành lễ với Phùng lão gia.

Phùng lão gia cười tươi như hoa, “Như vậy là đúng rồi,” Nói rồi giúp Cố tứ lão gia dìu Cố tam lão gia, “Đây là sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm, các ngươi sống ở đâu? Ta tới giúp đưa các ngươi về nhà.”

Cố tứ lão gia vội nói: “Không phiền Phùng lão gia,” Nói rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Xương Cát, “Chỗ Thẩm đại nhân nếu là không cần huynh đệ chúng ta, huynh đệ chúng ta xin cáo từ tại đây rồi.”

Thẩm Xương Cát không muốn dễ dàng tha cho người của Cố gia như vậy, hắn vừa muốn ý bảo thuộc hạ đưa người của Cố gia xuống nghỉ ngơi, lập tức liền nhìn thấy tay Phùng lão gia sờ vào eo của Cố tam lão gia.

Cái tay đó của Phùng lão gia cực nhanh, trước khi Thẩm Xương Cát kịp phản ứng, đã giật xuống miếng ngọc mỡ dê thượng hạng ở eo Cố tam lão gia nắm vào lòng bàn tay, sau đó miếng ngọc đó giống như vô cớ biến mất vậy, ra đi không bóng không dáng.

Mặt của Thẩm Xương Cát lập tức trở nên tái mét.

Lại là như vậy.

Phùng lão gia mỗi lần chỉ cần tới nhà, luôn sẽ tiện lấy đi vài thứ. Cứ coi như bị hắn bắt được tại trận, Phùng lão gia cũng sẽ chơi xấu, đánh chết không thừa nhận, khiến hắn mất hết thể diện.

Xảy ra loại chuyện này, Thẩm Xương Cát chỉ đành dặn dò thuộc hạ tiễn huynh đệ Cố gia ra khỏi cửa.

Huynh đệ Cố gia vừa đi ra khỏi sân, Phùng lão gia lập tức quấn lên, “Cát Nhi... cháu tới Giang Chiết làm gì? Cháu nói với ta xem, triều đình phái cháu làm có phải công việc béo bở không? Cháu không thể im tiếng phát đại tài, không thèm đếm xỉa tới sư thúc của cháu, ta nói cho cháu... lần này cháu nói gì cũng phải giúp ta dạy dỗ thứ khốn kiếp đó... Hắn lại đổ oan cho sư thúc cháu ăn trộm ngọc kì lân của hắn... ”

Sư thúc cháu vất vả dạy hắn võ nghệ, hắn không nhận tình thì thôi, còn muốn đuổi sư thúc cháu ra khỏi cửa, làm gì có chuyện như vậy.” Phùng lão gia nói rồi lại ngậm rượu, uống sạch giọt rượu cuối cùng trong bình rượu, trên mặt ông ta lập tức xuất hiện vẻ uể oải.

Thẩm Xương Cát không định đếm xỉa tới Phùng lão gia, Phùng lão gia lại đưa tay ra kéo ống tay áo của Thẩm Xương Cát, “Cát Nhi à, cháu giúp sư thúc một lần, tên khốn đó nói rồi, chỉ cần ta có thể tiến cử hắn cho cháu, món nợ trước đây đều xoá sạch, hắn vẫn để ta trở về.”

Thẩm Xương Cát muốn thoát khỏi Phùng lão gia, Phùng lão gia lại giống như ruồi nhặng không ngừng quấn lấy, “Cháu đi gặp hắn, có gì khó... ” Nói rồi lườm thi thể trong phòng một cái, “Những thi thể đó có gì đáng xem... ai yoo... cháu muốn để sư thúc cũng biến thành thi thể sao?” Nói rồi né lưỡi đao của Thẩm Xương Cát khua tới, ngã trên đất ôm chặt lấy chân của Thẩm Xương Cát.

Trên mặt Thẩm Xương Cát lập tức lộ ra vẻ hung ác, nếu hắn có thể giết vị sư thúc này, hắn sẽ không do dự giây phút nào, đáng tiếc, trên đời này không ai có thể địch được khinh công của sư thúc, muốn đâm trúng hắn còn khó hơn lên trời.

Thẩm Xương Cát bỏ vùng vẫy, “Người nói ai muốn gặp ta?”

Phùng lão gia cười nói: “Đồ nhi đó của ta cũng từ Kinh Thành tới Trấn Giang, sớm đã đặt sẵn yến tiệc trong nhà, đợi cháu tới.”

Thẩm Xương Cát sớm đã biết sư thúc dạy một con cháu thế gia công phu, “Người nói là ai?”

Phùng lão gia chớp chớp mắt, “Ta đã nói với cháu mấy lần, cháu chính là không chịu để tâm, sư đệ của cháu là Tứ công tử của nhà Bùi đại nhân, Bùi Khởi Đường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.