Sau khi trận chiến Trấn Giang qua đi, cả Giang Chiết dường như đều thay đổi.
Lục nhị thái thái xưa nay chưa từng nghĩ cuộc sống sẽ khó khăn như vậy, cả Lục gia yên lặng giống như nhà lao, còn bà ta cứ coi như ở trong nhà lao gào thét khóc lóc cũng sẽ không có ai đếm xỉa tới.
Bất luận là Lão thái gia hay là Lão gia hay là Quản sự, hạ nhân, mỗi người đều là một khuôn mặt, đưa tay ra đế đòi tiền bà ta.
Tiền, tiền, tiền.
Tiền của Lục gia bị giặc cỏ cướp đi hơn nửa, còn có một nửa nhỏ đã mua nhà ở Hàng Châu, lây đâu ra còn có bạc gì nữa.
Nghĩ tới nhà cửa, Lục nhị thái thái đột nhiên trở nên hối hận, căn nhà cách đây ba con phố, to hơn chỗ này một chút, giá tiền còn rẻ hơn một ngàn lượng, lúc đó cái bà ta nghĩ là lão gia vừa mới tới không thể bị đồng liêu chê cười, căn nhà này suy cho cùng gần trong thành hơn, lão gia nếu là làm tiệc trong nhà, cũng sẽ càng có thể diện hơn.
Đắt hơn một ngàn lạng bạc, bà ấy cũng không chớp mắt cái nào.
Vì bất luận thể nào Lục gia cũng không thiếu chút tiền này, lúc đó Cổ gia còn dựa vào Lục gia, con đường làm quan của lão gia ngày càng đi lên, phụ thân của bà ta cũng sắp đảm nhiệm chức Tri Phủ Trấn Giang, tùy tiện cũng có thểkiếm được bạc.
Nhưng hiện giờ, tất cả đều thay đổi rồi.
Cố gia thoát li Lục gia không nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432621/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.