Lang Hoa muốn nhớ kĩ lại tướng mạo người đó từng gặp ở đâu, tất cả lại
giộng như bị một lớp mạng ngăn cách, khiển nàng muốn nhìn lại không nhìn rõ.
Đây chính là giấc mơ sao?
sẽ xuất hiện người kì lạ, việc kì lạ, giống như ở kiếp trước, nàng mù mắt, thỉnh thoảng trong mơ nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng giấc mơ lần này lại vô cùng khác với ngày thường.
Người phía trước khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng, nghiêng người thấp giọng nói chuyện với nàng, những lời đó trong mơ giống như hạt sương trên lá sen gián đoạn ngắt quãng nhảy vào trong tai nàng, khiến nàng không thể phân biệt hàm ý bên trong, nàng chỉ là nghe thấy tiếng cười ròn tan, rất vui vẻ rất mở lòng.
Tay nàng trượt xuống rơi trên eo chàng, miếng ngọc đầu thú lạnh như băng chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, nhưng nàng còn chưa kịp cảm nhận được hàn ý phát ra từ bên trên, ngón tay chàng nhẹ gẩy, giáp trụ trông như vững chãi đó liền ào ào rơi xuống đất, âm thanh đó có lẽ gây ra tiếng động bị người ta nghe thấy rồi, chàng đưa ngón tay ra nhẹ nhàng áp lên môi nàng, sau đó chàng khom người tới nhè nhẹ hôn lên khoé môi nàng.
Tiếng thở của chàng giống như nước triều lên lên xuống xuống, ánh mặt trời chiếu lên mặt chàng, nụ cười yên bình mà tĩnh lặng đó của chàng, giống như một bức tranh để lại trong năm tháng, có thểố vàng cũ kĩ, lại mãi mãi đều sẽ ở đó.
Một giáo sĩ phiên quốc hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432619/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.