Lưu Hiển chợt khóc lên, bật ra tiếng L nghẹn khóc thút thít như một tiểu
phụ nhân đang khóc vì bản thân không có tình cảm trượng phu, đàng hoàng đi theo hắn cả một đời, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ.
Lưu Hiển đột nhiên quỳ gối xuống, "Lão phu nhân, ngài hãy cứu ta với!"
Diệp lão phu nhân hồi lâu mới thở dài, "Ta không muốn quản ngươi, làm quan cả một đời, chỉ biết tranh đường làm quan, cuối cùng thất bại là lẽ tất nhiên."
"Tất cả mọi chuyện đều là công bằng." "Cũng coi như ngươi là kẻ cầu gì được nấy."
Lưu Hiển hiểu thông suốt trở lại, "Vậy nếu như ta không tranh đường làm quan nữa thì SaO?"
Nếu như không tranh con đường làm quan nữa, hắn nên làm như thế nào?
Diệp lão phu nhân nâng mắt, bình tĩnh nhìn hắn, "Ta nhớ được lúc Tiên hoàng muốn vì Thái hoàng Thái hậu mà xây một tòa tháp Phật, khi đó, một vị Ngự sử đứng ra, tay cầm gậy Như ý mà Thái hoàng Thái hậu ban cho nữ quyến nhà hắn, mang theo nữ quyến trong nhà đi ba bước dập đầu một cái suốt từ hoàng thành đến Chiêu Hóa tự. Hoàng đế biết được vô cùng xúc động, đi suốt đêm đến Chiêu Hóa tự triệu kiến vị Ngự sử kia."
"Ngươi biết vị Ngự sử kia nói cái gì không?"
Lưu Hiển nghe được sững sờ, người đã cứng đờ một chô.
"Vị Ngự sử kia nói, hắn làm như vậy chỉ muốn hướng Thái hoàng Thái hậu truyền một cái tin, Hoàng đế mà Thái hoàng thái hậu chính tay bồi dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432608/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.