Cổ đại thái thái không nói gì hết, chỉ là khóc không ngừng, khiển cho Cổ ( lão thái thái và Cô tử thái thái gâp đên độ xoay mòng mòng.
Người cũng bị doạ đến như vậy rồi, suýt chút nữa còn bị giết chết, bọn họ làm sao còn nhân tâm đi chảt Vân.
Tiêu ma ma tiến lên thấp giọng nói: "Đại thái thái, đừng khóc nữa, cẩn thận bị thương đên thân thê."
Cổ đại thái thái lắc lắc đầu, “Ta sớm nên chết đi rồi, không nên sống đến bây giờ, chãng những không thể phôi hợp với mẹ và Lang Hoa, còn gây thêm nhiêu phiên toái cho cái nhà này như vậy, ta... ta chỉ là... muôn làm cho rõ tung tích của Thê Hoành.”
"Mấy người đều nói chàng chết rồi, nhưng ta không tin, chàng căn bản là chưa chêt, nêu như chàng còn sông, phải chịu khô ở nơi chúng ta không biêt đên, vậy thì phải làm thể nào?” Cổ đại thái thái nói rôi cản thận móc từ trong ngực ra một cái túi, tay run run nhìn về phía Cô lão thái thái, "Mẹ, người có còn nhớ cái này không?”
Cổ lão thái thái nằm ở trên giường La Hán, sắc mặt lập tức thay đổi, bà bật người dậy. "Đây là... đây là... đô của Thê Hoành.”
Khương ma ma vội vàng nhận lấy cái túi trong tay Cổ đại thái thái đưa cho Cổ lão thái thái, tay. Cô lão thái thái vuôt lên trên đó, trên cái túi này thêu hoa lan màu tím, chim hy thước màu xanh lá cây, chế tác không phải là thập phần tỉnh mỳ, thế nhưng thứ này bà lại vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432582/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.