Chương trước
Chương sau
Lang Hoa mới vừa xuống xe ngựa, Cổ tử thái thái cùng Mẫn Giang Thần liên tiên lên đón. Cổ tử thái thái vội vàng nhìn Lang Hoa từ trên xuông dưới hai lân, phát hiện không bị thương mới thở phào, "Sau này chớ đi ra ngoài nữa, thực sự muôn ra ngoài thì ta sẽ đi cùng với con, con cử đi như vậy nửa ngày cũng không trở lại, thật muôn ta lo chêt mả.”

Lang Hoa cười khẽ một tiếng với Cổ tử thái thái, "Bọn Tiêu Ảp bảo vệ con rất tốt, cũng không làm cái gì cả, chỉ là xem một chút tình hình bên ngoài thôi.”

Cổ tứ thái thái có một bụng lời muốn nói, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lang Hoa những lời đó lại không nói ra được, luôn cảm thây là mình không bảo vệ nàng tôt, lây đâu ra lập trường đi khiên trách đứa nhỏ này.

Cổ tứ thái thái vội vàng phân phó hạ nhân, "Mạu đem nước cho tiểu thư tắm đi, lại báo cho lão thái thái cùng Đại thái thái một tiêng, Lang Hoa trở vẽ rôi, tât cả đều bình an. Đúng rổi, bưng hai bát canh ô mai qua đây.”

Một chuỗi phân phó, lập tức có người tiến lên hầu hạ Lang Hoa, bận rộn nửa ngày mới đê cho Lang Hoa an an ôn ôn ngôi ở trên ghê.

Một chén canh ô mai xuống bụng, khí độc hít ở bên ngoài lập tức bị quét sạch. Mẫn Giang Thần đã không nhịn được hỏi, “Đểu tốt rồi sao? Nghe nói Vương gia đại lão gia rơi vào nôi nước bỏng rôi? Là thật sao? Phụ thân ta quả nhiên là không chịu chút tôn hại nào?

Lang Hoa gật gật đầu, “Đều là thật”

Trên mặt Mẫn Giang Thần lập tức lộ ra nụ cười, "Muội không biết chứ, muội không ở nhà, mây người chúng ta... Giông như con kiên trên chảo nóng vậy.”

Cổ tử thái thái nghe đến chỗ này “phốc" một cái cười ra tiếng, Mẫn đại tiểu thự đúng là lo quá rôi, một người bình thường nho nhã như thế, bây giờ cũng có thể nói ra những lời này.

Mẫn Giang Thần n iểu ca kia của ta vốn đã đủ nháo rồi, kết quả phụ thân

cũng nháo theo, muội cũng đi theo ở một bên thêm củi thêm lửa.”

Cổ tứ thái thái nghe đến chỗ này, vẻ mặt buồn thiu, nhìn về phía Lang Hoa. “Con đó, còn nhỏ tuổi như vậy, tương lai lớn còn thệ nào? Trên dưới trong nhà, trừ lão thái thái ra, không có ai khác biết đây chính là một vở kịch, chúng ta đều chăng hay biết gì, còn lo lắng sợ hãi theo, nghe được. Mẫn gia bị tịch thu tài sản rổi, tim ta nhảy lên tận cô họng, lại nhìn thây ngân phiêu bị lây ra, cả người ta đêu hôn mê rồi, trong lòng nghì lần này coi như là xong rồi, căn bản là không có suy nghĩ Mẫn đại nhân rôt cuộc có phải là tham ô thật không.”

Mẫn Giang Thần sợ Cổ tử thái thái trách cử Lang Hoa, vội vàng đi kéo tay Cổ tử thái thái, “Cái này không trách Lang Hoa được. Lang Hoa cũng là vì Mẫn gia chúng con, Lang Hoa là đại ân nhân của Mẫn gia chúng con..." Nói đến phần säu, Mẫn Giang Thần vốn là mặt mũi tươi cười, trong ánh mắt liền dâng lên ánh nước.

Lang Hoa cười nói: “A Thần, mau đi về xem xem một chút đi, trong nhà dầu sao cũng bị quân lính lật qua, từ trên xuông dưới đều phải thu dọn lại hết, đợi vẫn chút rôi chúng ta lại nói chuyện.”

Mần Giang Thần nhìn Lang Hoa suy nghỉ một chút, không có lập tức đáp ứng, chỉ là mím môi, “Đợi một chút, không phải vội.’”

Cổ tử thái thái đến phòng lão thái thái trước, Mẫn Giang Thần mới kéo tay Lang Hoa đên một bên, "Muội nói thật với ta đi, có phải có chuyện gì khó làm không?”

Mẫn Giang Thần cho tới bây giờ chưa từng thấy qua trên mặt Lang Hoa xuất hiện thân tình do dự như thê, tựa như có chuyện gì đang đè trong lòng nàng, khiên cho mảng khó mà hạ quyết định.

A Thần đã nhìn ra, như vậy Tử thẩm cũng hẳn đã nhìn ra.

Mọi người đều cân thận che chở cho nàng, rât sợ nàng bị nửa điểm tôn thựơng, cũng đang chờ chủ ý của nàng. Nêu như nàng muôn đem chuyện này che giâu đi, chỉ cân giơ tay lên, tô mâu cũng sẽ không nói gì nữa, toàn bộ Cô gia sẽ không có ai nhãc lại chuyện này nữa.

Lang Hoa chợt nhớ tới câu nói kia của Triệu Linh, “Ta chính là muốn hỏi nàng, vạn nhât bất được người nàng không muôn băt được, nàng phải làm sao cho phải?” Triệu Linh đã sớm biết hay là đã có phát giác?

Lang Hoa nghĩ tới đây bỗng nhiên giận đến ngứa răng, tên Triệu Linh đáng chết này, sao hãn lại không biêt cái gì gọi là “nói thăng” chứ?

A Thần nói đúng, nàng đích xác muốn tìm một người nói chuyện thật rõ ràng, như vậy mới có thể thảy rõ cách nghỉ thật sự của mình.

Lang Hoa đem chuyện bắt nội gián nói cho Mẫn Giang Thần.

Mẫn Giang Thần nghe thấy hết sức kinh ngạc, “Thật sự bắt được sao? Cô ta có phải là thay Lư ma ma báo thù cho nên... Dâu sao bọn họ cũng phục vụ Đại thái thái chung một chỗ, bình thường nói không chừng có giao tình gì.”

Lang Hoa lãc lãc đâu, “Không có quan hệ gì với Lư ma ma, ta đã để cho người đi điêu tra rôi, giữa hai người không có ân huệ gì, hơn nữa trong chuyện này, đôi với Lư ma ma cũng không có lợi ích gì.” Cho dù thương nhân mua gạo đó có thể bị bắt hay không, đêu không thể ảnh hưởng gì đến Lư ma ma.

Rất nhiều chuyện, muốn biết rõ thì phải tìm căn nguyên.

Lang Hoa nói: “Thái Hồi là người mẫu thân mua về từ người môi giới, lúc mua chỉ còn lại một hơi thở, luôn ở điển trang dưỡng khỏi bệnh, sau đó mới đi theo bên cạnh mâu thân học quy củ, không có thân thích gì lui tới, bình thường cũng rất ít ra cửa, ra cửa chính là thay mâu thân mua sãm một sô thứ.”

Mẫn Giang Thần suy nghỉ một chút, “Đại thái thái đối với cô ta tốt như vậy, sao cô ta lại dám làm ra loại chuyện này? Lòng người đều là thịt, cô ta rôt cuộc là có bao nhiêu tâm can đen. Nhất định là thư của người bên ngoài không ít lợi ích, mụội có để cho người cẩn thận tìm một chút chỗ ở của cô ta không, cổ phải là cất giâu bạc hay không? Nghe nói bây giờ còn có một loại cách làm, chính là đem ngân phiểu đặt ở trong hộp gởi ở ngẩn trang, ngân trang trong huyện Đan Đồ này phụ thân ta đệu quen hêt, đê cho phụ thân ta lây danh nghĩa quan phủ đi tra, nêu như có thì nhât định có thể tra được.”

"Không phải đã bắt được thương nhân thu lương đó rồi sao? Dứt khoát đem bọn họ cùng nhau thâm tra, ngục tù kia chính là phương pháp để cho bọn họ nói thật.”

Lang Hoa nhìn A Thẩn, A Thần thật sự là tức giận mới phát ra những lời nói hung hãng này, nhưng vôn cũng không phải là người lòng dạ cứng rãn, nói đến những thử tàn ác kia, cả người đều rùng mình.

Bên cạnh nàng có A Thần như thế, có tổ mẫu hiền hòa, có Tứ thẩm muốn yêu thương bảo vệ nàng, nàng còn có gì phải sợ chứ?

"A Thần." Lang Hoa nhẹ giọng nói, "Vừa rồi, thừa dịp bên ngoài còn đang loạn, ta cũng đã đê cho người đi đêm tiên trang, cũng lây được chứng cớ rôi.”

Mẫn Giang Thần nói: “Vậy cô ta đã nhận tội chưa?”

Lang Hoa gật gật đầu, “Nhận tội rồi, nói là nhận ngân phiếu của thương nhân, chính là một ngàn lượng bạc chúng ta tìm được ở tiên trang Tường Ký." Nói tới chỗ này, Lang Hoa cúi đâu xuông, ánh mãt từ từ ươn ướt.

Mẫn Giang. Thận kéo chặt tay Lang Hoa, “Muội cũng đừng đau lòng, loại chuyện này cũng vân thường có thôi, chỉ cân trừng trị mây kẽ làm việc đó, trong nhà sau này cũng sẽ đêu bình an."

Lang Hoa gật gật đầu, "Ta cũng nghỉ như thế, ta không thể vì tâm tình của mình mà đê cho trong nhà xảy ra chuyện. Lân này mọi người đều bình an, lân sau thì thể nào? Vạn nhât nháo xảy ra đại sự, tô mẫu bị chọc tức, gia nhân vô tội bị thương, cũng bởi vì ta nhât thời do dự. Thật quá không đáng giá, ta không muôn lại phải hôi hận.”

Mẫn Giang Thần thở phảo, "Muội có thể nghỉ thông thì tốt rồi." Nói rồi cẩn thận ngắm Lang Hoa, "Bình thường thoạt nhìn lẫ một người rất cứng rắn, làm sao gặp phải chuyện nhỏ như vậy liên khó chịu, dù sao cũng chỉ là một nha hoàn... Muội cũng không cân...”

Lang Hoa miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Nếu như không phải là nha hoàn thì sao?” Nói rôi dừng một chút, "A Thân, tỷ trở về đi thôi, tỷ yên tâm, ta sẽ xử lý tôt những thứ này.”

Mẫn Giang Thần kiên quyết lắc đầu, “Ta sẽ chờ, bất kể có chuyện gì, chỉ cần muội không muỗn nói, ta cũng sẽ không hỏi, ta chỉ muốn lúc muội khổ sỡ thì ở bên cạnh phụng bôi muội."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.