"Đại nhân ra ngoài rồi”. Mấy người cải trang thành bách tính đang xì xào bàn tán trước cửa Cố gia.
Phó tướng đi nhanh tới, thấp giọng nói: “Chuyện công tử dặn dò các ngươi nghe rõ ràng hết chưa?”
Một người trong đó gật đâu một cái, "Nhìn thấy Mẫn Hoài liên kéo hắn ta đến của thành
“Chúng ta liên hô, Mẫn Hoài cẩu quan tới rối, mọi người mau đến xem đi” Phó tướng hài lòng gật gật đấu
Một người trong đó nói: "Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này, chỉ cần đến của thành, tất nhiên sẽ có bách tính qua đó. Ngài không nhìn thấy cửa thành thành ra cái bộ dạng gì đâu, Mẫn Hoài cho dù không bị lột da ăn thịt cũng sẽ bị đánh chết, nhân thủ quan binh bọn chúng lại không đủ, căn bản không thể từ trong tay bách tính đang điên cuồng mà cướp người ra được”
Như vậy thì tốt rồi!
Chỉ cẩn Mẫn Hoài bị đánh chết, tất cả bụi bặm đều sẽ lắng xuống, cho dù hẵn có tham ô hay không, cho dù hắn có bao nhiêu chứng cớ, Hàn ngự sử dù sao cũng là một quan văn, trong lòng nghĩ đều là những thứ quy củ pháp độ kia, bây giờ qüản con mẹ nó cái quy củ gì, người chết rồi một việc xong thì trăm việc cũng xong.
“Ngài yện tâm, bách tính không đánh chết Mân Hoài, mấy huynh đệ chúng tôi cũng sẽ góp thêm mấy cái đạp, nhất định đưa hẳn lên tây thiên
Phó tướng phất tay một cái, những người đó lập tức núp đi, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười.
Bất kể như thế nào, hôm nay Mẫn Hoài cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Hàn Chương đi ra khỏi Cổ gia, dag muốn phóng người lên ngựa liên nghe thấy hạ nhân Cố gia kêu một tiếng, "Kẻ nào?”
Không biết từ nơi nào xông ra mấy bách tính, lớn tiếng thét, “Đó chính là Mẫn Hoài, mau... bắt lấy tên cẩu quan Mẫn Hoài này"
Mọi người còn chưa biết rõ là có chuyện gì xảy ra, Mẫn Hoài đã bị mấy bách tính nâng lễn đỉnh đấu chạy về phía trước, sắc mặt Hàn Chương lập tức thay đổi, muốn cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng không nghĩ ngựa của hộ cạnh Lý Húc bỗng nhiên bị kinh động, ngựa xông lên đụng loạn lên, khiến cho trước của nhà loạn thành một khối.
Hàn Chương cau mày lại, giơ tay ghìm dây cương, Vó ngựa bay lên trời hướng phía Hàn Chương mà đá tới, lại một 器 nữa bị Hàn Chương mạnh mẽ kéo ngã xuống đất.
Lang Hoa từ cửa nhìn ra bên ngoài, không khỏi giật mình, khí lực của Hàn tướn thật là lớn. Kiếp trước nàng nghe ngữời ta nói Hàn Chương mười sáu tuổi c thể kéo ba cây cung đá bắn ra liên tục bã mươi mũi tên, nàng còn tưởng là người khác phóng đại.
Hai mươi mấy tuổi, Hàn Chương giống như mặt trời vừa mới lên, sáng chói rực rỡ. Hẳn quyết không thể chết ở Trấn Giang Lang Hoa kéo tay Mẫn Giang Thẩn, mới phát hiện Mẫn Giang Thẩn đã run lấy bẩy
TOI, "A Thân, chúng ta phải đi thôi” Lang Hoa nhẹ giọng nói.
Mẫn Giang Thân ngậm nước mắt gật đầu một cái, "Phụ thân sẽ thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Sẽ không đâu!” Lang Hoa nói, “Tỷ yên tâm đi, Mẫn đại nhân một lòng vì dân, nhất định sẽ có chuyện gì”. Nàng đã liệu đến việc cha con Vương giả sẽ nghĩ cách để hại Mẫn đại nhân, Lý Húc kia cũng trở thành trợ thủ của phụ tử Vương gia.
Thế nhưng nàng không liệu đến, Lý Húc sẽ động thủ như vậy, để cho người cải trang Ä ili tính cướp Mẫn đại nhân đi.
May mà trước đó nàng đã để cho Tiêu Ấp dẫn người ở bên ན་ theo dõi, bây 器 Tiểu Áp hẳn đã đuổi theo rối, người Triệũ Linh lưu lại cũng hẳn sẽ bảo vệ Mẫn đại nhân bình an.
Bây giờ chính là phải nhanh, trước khi cha con Vương gia và đám người Lý Húc chữa phản ứng lại, làm tất cả thật tốt.
Mẫn Giang Thân nắm chặt tay Lang Hoa, "Vì sao ta cảm thất tất cả những thứ này đều là thật chứ? Biểu ca dản người tới kẻ biên tài sản làm trong nhà rối loạn hết lên, ta đến chỗ muội, bọn người Hàn ngự sử liên cứ thế tìm tới cửa. Lúc Cố tam thái thái câm những ngân phiếu kia ra, ánh mắt bà ta nhìn ta, giống như là... Mẫn gia. thật sự là sắp cửa nát nhà tan. Bọn họai ai cũng có tâm từ nhữ vậy, đều mong đợi phụ thân bị định tội, bây giờ lại không biết những người đó từ nơi nào tới cướp phụ thân đi. Bọn họ muốn đưa phụ thân đi đâu a? Tã sợ... không cẩn thận là tính mạng của phụ thân cũng khó mà giữ được. Tất cả những thứ này, thật sự là quá đáng sợ rói."
Mản Giang Thận nức nở nghẹn ngào khóc lện, Lang Hoa không biết phải an ủi nàng ta như thế nào, năm đỏ Mẫn gia xảy ra chuyện, A Thẩn cũng nhất định là tay chân luống cuống như vậy.
“A Thẩn, tỷ yên tâm, sẽ không có loại chuyện đó đâu."
Tiêu ma ma nhìn thấy bộ dạng của Mản Giang Thân không nhịn được mà than thở, ay mà tất cả đều là do tiểu thư và Mẫn đại nhân, Hàn tửớng quân cնոց nhau lên kế hoạch, nếu không thật sự bị Vương gia, Lý gia hạ thủ R toán trước, chuyện hôm nay cũng biến thành thật rồi 器 thổ Trấn Giang, làm ra mấy xe lương thực để hãm hại Mẫn đại nhân cũng không phải là việc khó, vẫn là tiểu thư nổi đúng phải hạ thủ trước địch nhân một bướẽ, như thế mới có thể đánh loạn kế hoạch của địch nhân, giành lại thế chủ động.
“Đại tiểu thư"Tiêu ma mạ thấp gong nói, "Bên kia đã chuẩn bị xong cả rối, người có muốn qua đó xem xem không?”
“Đi’ Lang Hoa kéo tay Mẫn Giang Thẩn, “Chúng ta qua đó xem xem, phải bảo đảm tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, khỗng thể để cho Mẫn đại nhân uổng công chịu khổ được!”
Mẫn Giang Thân kiên định gật đấu.
Hai người mới ra đến của thùy hoa liên nhìn thấy Trình Di chạy tới, “Cổ đại tiểu
thu, gia nhà chúng ta tới rồi!”
Lang Hoa có chút kinh ngạc, Lục Anh khôngs nên ở trong tộc sao? Dẫu sao Lục
槛 và 器 gia là quan hệ thông gia, cho dù Lục Anh phải tránh, nàng cũng sẽ ông oán hẳn, nhiều lắm là trong lòng sẽ có chút thất vọng thôi.
Lục Anh đi nhanh tới, trên mặt trước sau như một là biểu tình trầm ổn khiến cho người ta nhìn sẽ yên lòng.
Lục Anh nói: “Nghe nói Vương Kỳ Chấn đã đem gạo chở đến của thành rồi!” Lang Hoa gật gật đầu, "Tình hình bên ngoài thế nào?”
Lục Anh nói: "Một mảnh hỗn loạn, hiển nhiên là có người ở trong đó xúi giục bách tính”
Tay của Mẫn Giang Thần lại run rẩy.
Lục Anh nhìn về phía Mẫn Giang Thẩn, nhẹ giọng an ủi Mẫn Giang Thẩn, “Mẫn Đại tiểu thư không cân quá lo lắng, đây là cửa ải khó khăn nhất, chỉ cân đi qua ải phía sau sẽ dẻ làm hơn nhiễu, nếu kẻ gian chưa diệt, thành Trấn Giang cũng sẽ khó bảo toàn”
Mắt Mẫn Giang Thần đỏ lên, hướng Lục Anh cúi cúi người, ánh mắt cảm kích, "Cảm ơn Lục tam gia, đây cũng là y của phụ thân, người mặc dù cảm thấy nguy hiểm, nhưng vẫn muốn đi thực }Lục Anh thấp giọng nói: “Đi thôi, xem xem còn có gì ta có thể giúp không” Lang Hoa kéo Mẫn Giang Thân lên xe ngựa, xe ngựa dừng lại ở bên ngoài viện, Tiêũ ma ma đỡ Lang Hoa xuống xe, tiến lên mở cửa lớn, trong sân là một cảnh tượng náo nhiệt, một người đang khom người chỉ huy người xay trà mịn, nhìn thấy ஆ Hoa lập tức nhảy qua, “Đại tiểu thư ոguծi đến rổi, xem xem thứ này làm thế nào?”
Lang Hoa nhận lấy một chiếc bánh tròn đục lỗ tỉ mỉ ở giữa, sau đó đưa lên mũi ngửi qua, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Lục Anh hết sức tò mò đi tới, “Đây là cái gì thế?” d kiếp trước, lời này là nàng hỏi Lục Anh. Lục Anh mang theo vật này về nhà, cười kêu nàng đoán xem, đây là cái gì.
Thứ này ngửi có mùi hương trà nhàn nhạt, sờ vào lại xù xì cứng ngắc, lúc đó nàng không thể đoán ra, liên cho lên miệng cẳn một miếng.
Lục Anh bị doạ cho nhảy lên, nói nàng là một nữ nhân to gan. Mấy ngày trước, Triệu Linh lưu lại trong phòng nàng một khối bánh tròn, nàng vốn
muốn cho A Mạt cấm đi ra ngoài đốt, nhưng ngay khắc đó, nàng đột nhiên lại nhớ tới chuyện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]