Lang Hoa nhìn hồi lâu mới hiểu được ánh mắt của Triệu Linh có ý nghĩa gì.
Hắn đang có ý dò xét nàng, giống như muốn thấu hiểu nàng từ trong ra ngoài, nhất cử nhất động của nàng đều rơi vào tầm mắt hắn.
Lang Hoa đang chuẩn bị chau mày, bỗng nhiên có một thứ đồ đặt vào trong tay nàng.
Lang Hoa cúi đầu nhìn, đó là một chiếc túi nhỏ làm bằng lụa xanh, bên trên dùng tơ gấm vàng thêu lượn sóng, vô cùng tinh tế, nhưng không phải là chiếc túi cũ của nàng, Lang Hoa tức giận ném trả chiếc túi cho Triệu Linh.
Không nhìn thì thôi, chiếc túi này lại khiến nàng nhớ tới chiếc túi thơm không cánh mà bay đó của nàng.
Lang Hoa đưa tay ra: “Chiếc túi của ta đâu, mau trả lại cho ta.”
Triệu Linh không nói gì, lại đưa chiếc túi đó cho Lang Hoa, “Đây là phụ thân nàng tặng ta dịp Tết đoan ngọ, bên trong đựng ngải diệp thảo.”
Trái tim Lang Hoa khẽ run lên, đây là do phụ thân tặng cho Triệu Linh sao? Là đồ của phụ thân sao?
Lang Hoa không làm chủ được giơ tay ra đón lấy chiếc túi, chiếc túi đã hơi cũ, nhưng vẫn phát ra hương thơm của ngải thảo.
Triệu Linh sẽ không lừa nàng chỉ vì một chiếc túi.
Lang Hoa bỗng thấy chua xót, “Phụ thân ta tặng ngươi chiếc túi này khi nào?”
Triệu Linh nói: “Tám năm trước, khi còn chưa đến Tết đoan ngọ, phụ thân nàng đến tặng thảo dược liền tặng ta chiếc túi này, tính ra thì cũng chính năm đó, nàng được sinh ra đời… Chiếc túi này cũng nên trả lại cho nàng, khi đó ông ấy không lấy được thứ đồ gì đàng hoàng tặng ta nên liền lấy thứ này làm quà tặng.”
Lời của Triệu Linh khiến Lang Hoa có cảm giác như sau khi mất đi còn lấy lại được, giống như một món quà đến muộn tám năm, một món quà thuộc về phụ thân.
Lang Hoa nhìn Triệu Linh, “Tại sao lại là tặng ngươi?”
Triệu Linh khẽ động cánh tay bị thương, trên mặt là nét cười không đồng tình, “Bởi vì trước nay ta chưa từng có thứ đồ như vậy, bây giờ nghĩ lại, phụ thân nàng đối đãi với người khác tỉ mỉ chu đáo, ông ấy sẽ không mua một thứ đồ không dùng đến làm quà cho người khác.”
Lúc đó Triệu Linh chỉ mới năm, sáu tuổi, tại sao nhất định không dùng đến túi chứ? Lang Hoa thấy rất hiếu kỳ, nhưng lại không muốn hỏi hắn vì chút chuyện nhỏ đó.
Triệu Linh nói, “Ta nghĩ, ông ấy không ngờ sẽ gặp ta trong trang viên.”
Lang Hoa thu lại tay áo, mắt ngước lên, “Trang viên của ai?”
Triệu Linh ánh mắt sáng ngời, “Trang viên của Khánh Vương.”
Trong lòng Lang Hoa bỗng trào dâng một ngọn lửa, thiêu đốt lỗ tai nàng đến nóng bừng, lời của Triệu Linh đã chứng thực duy đoán của nàng, quả thật phụ thân có quan hệ với Khánh Vương.
Nếu phụ thân không có liên quan gì tới Khánh Vương thì trước lúc lâm chung phụ thân sẽ không nói ra câu đó: Trên triều đình tưởng như sóng yên biển lặng nhưng kỳ thực sóng ngầm sắp nổi, không biết ngày nào tai họa sẽ giáng xuống đầu.
Tai họa âm thầm giáng xuống, chính là Khánh Vương âm mưu làm phản.
Vậy nên nàng mới gặp gỡ Triệu Linh.
Bởi vì Triệu Linh và Cố gia sớm đã có mối quan hệ từ khi phụ thân còn sống, nàng phả làm rõ mọi chuyện.
Phụ thân đóng vai trò gì bên cạnh Khánh Vương? Không quan không chức, chỉ là có qua lại thăm viếng bí mật.
Lang Hoa láng máng cảm thấy có một loại khả năng: “Phụ thân ta là phụ tá của Khánh Vương sao?”
Triệu Linh lắc đầu, “Có lẽ không phải, không có phụ tá nào thường xuyên ở bên ngoài, ta nghĩ có lẽ là làm việc cho Khánh Vương, nhưng phụ thân nàng vẫn rất cẩn thận, nếu không tại sao vụ án Khánh Vương liên lụy đến nhiều người như vậy mà gia đình nàng vẫn bình an vô sự?”
Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ.
Triệu Linh nói: “Khánh Vương đột nhiên tới Giang Triết, ông ấy không quen thuộc vùng này nên tìm mấy tai mắt để nghe ngóng tin tức cũng là chuyện bình thường.”
Lẽ nào phụ thân bôn ba ở bên ngoài làm ăn chính là để nghe ngóng tin tức giúp Khánh Vương?
Dường như Triệu Linh nhìn ra được suy đoán của nàng, lắc đầu, “Cố đại tiểu thư, tổ tông của nàng là đại quan tam phẩm tiền triều, con cháu Cố gia tuy không ra làm quan nhưng làm gì có ai không đọc sách viết chữ.”
Chuyện này nàng cũng đã nghe tổ mẫu nói qua, tổ phụ nói không làm quan không có nghĩa là không đọc sách, chỉ có điều tổ phụ không muốn học văn võ bán cho gia đình đế vương mà thôi.
Cho dù tam thúc cũng tối ngày chơi cờ đọc sách, chỉ làm những việc văn nhân học giả nên làm.
Lang Hoa bỗng hiểu ra, trên đời này vốn không có chuyện chỉ lo cho thân mình mặc kệ tốt xấu, không phải chỉ cần ngăn cách với bên ngoài là được an thân lập mệnh. Phụ thân bôn ba bên ngoài làm ăn là để tai mắt linh thông, không chú ý những động tĩnh xu hướng xung quanh, làm sao có thể nhanh chóng ứng phó lại?
Nhưng thứ phụ thân cần không phải là quan tước mà chỉ là cầu bình an, nhưng tại sao lại kết giao với Khánh Vương, trước khi chết lại nói như vậy?
Lang Hoa càng nghĩ càng thấy lạ.
“Vậy còn ngươi?” Lang Hoa nói, “Ngươi có quan hệ gì với Khánh Vương?”
Triệu Linh nghĩ ngợi một lúc, “Ta không thể gạt nàng, ta có chút quan hệ với Khánh Vương, nhưng không phải là thân thích.”
Lang Hoa không hoàn toàn tin tưởng lời Triệu Linh nói, “Vậy ngươi ở đây làm gì? Rốt cuộc là ngươi muốn giúp đỡ phản quân hay giúp đỡ triều đình?”
“Đều không phải.” Cách nói của Triệu Linh rất thản nhiên, “Ta cảm thấy rất tiếc cho Hàn tướng quân.”
Nếu Lang Hoa không hiểu chuyện kiếp trước thì có lẽ còn không hiểu được lời Triệu Linh nói có hàm nghĩa gì.
Nhưng nàng rất rõ kết cục của Hàn Chương, do đó câu nói này của Triệu Linh cũng trở nên mang ý nghĩa sâu xa.
Lang Hoa nghi hoặc nhìn Triệu Linh, nàng muốn xác nhận những suy nghĩ trong lòng Triệu Linh, “Tại sao lại đáng tiếc?”
Triệu Linh nói: “Bởi vì ta đã quá quen với việc triều đình biến một người tốt thành người xấu như thế nào. Hàn Chương ngoài có cường địch nơi biên cương, trong có kẻ gian rình mò, không cần đánh trận cũng đã thua rồi.”
Xe ngựa đi qua một khúc quanh rồi dừng lại, Tiêu ma ma từ bên ngoài nói vào, “Tiểu thư, đến lúc đổi xe ngựa rồi.”
Theo sự sắp xếp của Lang Hoa, sau khi gặp Hồ Trọng Cốt, nàng sẽ phải đuổi Triệu Linh xuống, nàng còn chuyện khác phải làm.
Nhưng hiện nay, sau khi Triệu Linh nói cho nàng biết chuyện của phụ thân, tâm tình nàng cũng thay đổi rõ rệt.
Nàng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem có tin ai đó không, nàng cũng không hiểu được Triệu Linh, nhưng xét đến tình hình trước mắt, nàng quả thực cần có một người giúp đỡ mới có thể phá được toàn bộ cục diện này.
Có lẽ Triệu Linh chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Lang Hoa nói: “Không cần nữa, cứ đi tiếp đi.”
Tiêu ma ma thưa vâng, xe ngựa lại tiếp tục đi, đến trước cửa một trạch viện liền dừng lại.
Lang Hoa vừa xuống xe liền nhìn thấy Tiêu Ất ra nghênh đón.
Nhìn thấy Triệu Linh, Tiêu Ất có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, thấp giọng bẩm báo với Lang Hoa, “Đã mua được trang viện rồi, người nhà đó chỉ cần một trăm lượng bạc đã đồng ý bán.”
Chiến trận sắp tới, trạch viện kiểu này quả không còn đáng tiền nữa.
Tiêu Ất nói: “Nơi đây tuy cách nhà chúng ta không xa nhưng cũng cách hai con ngõ, đi vào cũng phải rẽ bảy tám lần, không dễ bị người khác tìm thấy.”
Lang Hoa gật đầu, “Quyết định vậy đi!”
Tiêu Ất cũng không biết tiểu thư cần thuê trạch viện làm gì, nhưng đại tiểu thư không nói hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Lang Hoa nhẹ giọng nói: “Đã nghe ngóng các thương gia gần thành Trấn Giang chưa? Có ông chủ nào họ Tần không?”
Tiêu Ất lắc đầu, “Không có, không có ai từng nghe nói đến.”
Quả không ngoài dự liệu, một người chuẩn bị giết người, tại sao lại dùng tên thật được chứ?
“Nhưng việc mua gạo cũng lần ra được một số manh mối, người ta đều nói là một người Thường Châu, bắt đầu thu mua lương thực trong thành Trấn Giang từ đầu năm nay, ra giá rất cao, nhưng mấy ngày trước đột nhiên dừng thu mua, nói là trở về Thường Châu rồi.”
Người này suy nghĩ quả thực rất chu toàn, trước khi mọi người phát giác ra liền dừng thu mua gạo, đến khi tất cả mọi người đều biết Trấn Giang sắp đánh trận thì hắn đã rút lui thành công rồi.
Nhưng chỉ cần người còn chưa chết, nàng sẽ có cách tìm ra được hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]