Chương trước
Chương sau
"Đi rồi?” Cố đại thái thái không khỏi ngạc nhiên nhìn Tiêu ma ma, “Tại sao lại đi rồi?”

Cố đại thái thái lập tức đứng dậy, dặn dò Thái Hồi, “Nhanh, nói với Tôn quản sự dẫn mấy người đi tìm Hồ tiên sinh.”

Thái Hồi trả lời rồi tức tốc chạy đi.

Ánh mắt Cố đại thái thái phức tạp không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiêu ma ma ho một tiếng toan cáo lui.

Cố đại thái thái bỗng nhiên gọi Tiêu ma ma lại, “Tiêu ma ma, trước kia ngươi từng nghe Tiêu Ất nói đến chuyện của đại lão gia chưa?”

Tiêu ma ma liền lắc đầu, “Thằng bé đi theo tứ lão gia ra ngoài một chuyến, khi trở về liền nói không tìm thấy gì hết, nô tỳ cũng không nghĩ gì nhiều, nếu không phải hôm qua… thì nô tỳ cũng bị che giấu, ai biết được nó lại giấu giếm mọi chuyện bao năm nay rồi chứ.”

Cố đại thái thái vẻ mặt chua xót, “Nếu nó thực sự không biết gì thì tốt, cho dù là một chút manh mối, cho dù là gì cũng được, có lẽ chúng ta có thể thuận theo đó tìm được người đã hại Thế Hoành.”

“Đêm qua ta mơ thấy Thế Hoành… toàn thân đầy máu… nhưng vẫn nhìn ta cười, nụ cười đó giống như… giống như khi chúng ta thành thân. Ta… lúc đó ta vẫn còn trẻ, ta cho rằng từ đó trở đi sẽ có chỗ dựa… ta nói chàng đừng đi, nhưng chàng không trả lời ta… Xưa nay, chàng chưa bao giờ không trả lời ta…” Cố đại thái thái không nói tiếp nữa, những giọt lệ không ngừng lăn xuống, “Vậy nên mới sáng sớm ta đã đi tìm Hồ Trọng Cốt, ta cảm thấy hắn có chuyện đang che giấu chúng ta, Thế Hoành đi thu thập thảo dược là bởi vì hắn, người trong núi lại nói mấy ngày trước đó thảo dược đã bị dược thương thu mua, dược thương cũng là do một vị lang trung họ Hồ cử đến.”

“Ngươi không thấy rằng mọi chuyện quá trùng hợp sao? Nếu Hồ Trọng Cốt không nói cho tên dược thương đó thì tại sao dược thương lại lấy danh nghĩa hắn đến thu mua thuốc? Nếu quả thực Hồ Trọng Cốt đã nói cho đám dược thương đó, thì tại sao còn kêu lão gia đi thu thập thuốc? Ta nghĩ thế nào vẫn không thể hiểu được.”

“Ta cảm thấy chính là hắn, chính là tên Hồ Trọng Cốt đó, nhất định là có liên quan đến hắn, nếu không tại sao hắn lại hoảng hốt bỏ trốn chứ?”

Tiêu ma ma nghe xong khóe mắt cũng ửng đỏ, bà có thể hiểu được tâm trạng của đại thái thái, nếu chuyện này xảy ra đối với bà, bà cũng sẽ suy nghĩ như vậy. Ngay cả Tiêu Ất khi nhìn thấy Hồ Trọng Cốt cũng mất đi lý trí, đến giờ cũng vẫn luôn nghi ngờ Hồ Trọng Cốt, có lẽ người duy nhất tin tưởng Hồ Trọng Cốt lúc này chỉ có một mình đại tiểu thư.

Tiêu ma ma vội vàng an ủi đại Cố thái thái, “Đại thái thái, người đừng quá đau lòng, phải chú ý đến sức khỏe, đại tiểu thư hiểu chuyện như vậy… sau này Cố gia sẽ ngày càng tốt hơn, đại lão gia cũng được ngậm cười nơi chín suối.”

Cố đại thái thái lấy khăn tay lau nước mắt, vừa lau vừa cười, “Ta không khóc, ta không khóc nữa, ta… ta không được khóc, nếu để lão thái thái biết được, lão thái thái sẽ đau lòng lắm, cho nên ta thà ở xa một chút, chỉ cần không ở trước mặt người sẽ không thấy khổ sở như vậy nữa.”

Tiêu ma ma không biết nên nói gì nữa.

Cố đại thái thái ngẩng lên, “Đại tiểu thư rất thích ngươi là bởi vì ngươi đã từng làm gì cho đại tiểu thư sao?”

Tiêu ma ma lắc đầu, “Không có, không có, nô tỳ chỉ làm một chút điểm tâm, đại tiểu thư rất thích ăn cho nên mới giữ nô tỳ lại.”

Cố đại thái thái gật đầu, “Bên cạnh đại tiểu thư cũng nên có một ma ma quản sự biết làm việc như ngươi, ta đã nói với quản sự rồi, bắt đầu từ tháng này ngươi sẽ được nhận tiền tiêu hàng tháng của ma ma quản sự.”

Tiêu ma ma rất đỗi kinh ngạc, bà tưởng rằng đại tiểu thư điều bà từ nhà bếp lên, đại thái thái biết được sẽ không vui, không ngờ đại thái thái lại tăng tiền tiêu hàng tháng cho bà.

Tiêu ma ma vội vàng hành lễ, “Đại thái thái, được gặp chủ tử như đại thái thái và đại tiểu thư là phúc phận của nô tỳ.”

Cố đại thái thái tươi cười ra hiệu cho Tiêu ma ma ngồi xuống, “Sau này ngươi chú ý chăm sóc cho Lang Hoa. Ngươi cũng nhìn thấy thái độ của Lục gia rồi đó, bây giờ ta sợ vạn nhất hai nhà thực sự bất hòa với nhau rồi, danh tiếng của Lang Hoa sẽ bị tổn hại, tương lai thực sự phải gả cho một hộ thân hào nông thôn. Ngươi cũng biết đám thân hào đó không hiểu biết như trẻ con nhà có học thức, trong nhà có nạp tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, tính cách của Lang Hoa sao chịu đựng được. Bây giờ lão thái thái lại yêu chiều nó như thế, nhưng lão thái thái tuổi tác cũng đã cao, nhà mẹ đẻ có tốt thế nào cũng sẽ có một ngày phải đi lấy chồng, lúc đó dù có ấm ức thế nào cũng không có người giúp nó chống đỡ. Ta sợ nếu dung túng cho Lang Hoa, ngược lại sẽ hại con bé cả một đời.”

“Suy cho cùng nữ nhân cả đời phải ở trong nhà, phải tĩnh được tâm mới được sống tự tại hơn. Mới lên tám tuổi, người bình thường phải giúp cha mẹ làm việc nhà rồi, ở nhà chúng ta không cần làm những việc đó nhưng cũng phải học nữ công gia chánh, học chữ, biết xem kỳ phổ, đó đều là những thứ tốt.”

Tiêu ma ma im lặng lắng nghe, những điều đại thái thái nói đều rất có lý, khuê tú nhà người ta đều được nuôi dưỡng tính cách ấy, nhưng bà thấy tính cách đại tiểu thư không cần mài giũa, bởi vì trời sinh như vậy có cố mài giũa cắt gọt cũng không thành, vốn dĩ không thể giữ đại tiểu thư ở trong phòng được.

Nghĩ đến đây, Tiêu ma ma đành thở dài, e rằng đại thái thái rất khó được như ý nguyện rồi.

Cố đại thái thái nhìn Tiêu ma ma, “Ta hy vọng ngươi chú ý chăm sóc cho đại tiểu thư. Nếu nó muốn làm ra chuyện gì quá giới hạn, ngươi phải nói với ta, không được để cho nó làm bậy, không cần thiết phải quản giáo nó thành tiểu thư khuê tú nhưng ta cũng không thể không quản. Nó là con gái ta, ta không đóng vai người xấu này thì còn ai đóng nữa? Mẫu thân chỉ có một mà thôi.”

Khi Tiêu ma ma đi ra từ phòng Cố đại thái thái, gió khẽ thổi trên mặt, bà liền thấy hoảng loạn, bà nên toàn tâm toàn ý theo đại tiểu thư hay nên phán đoán những chuyện tiểu thư làm, đôi khi cũng nên báo cáo cho đại thái thái biết đây, ví dụ như chuyện của Triệu Linh, hay như chuyện của Hồ Trọng Cốt, còn cả Vương Nhân Trí nữa… Nhưng nếu những chuyện này để đại thái thái biết trước thì liệu đại tiểu thư có làm thành được không?

Tiêu ma ma bỗng thấy hoang mang.

Tiêu ma ma về phòng, Lang Hoa đang bận lo liệu chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiêu ma ma nói: “Đại tiểu thư, người muốn đi đâu?”

Lang Hoa giơ tay cho A Mạt gài lại cúc áo, “Ta định đi tìm A Thần, nói chuyện với A Thần.”

Đại tiểu thư muốn tìm cớ ra ngoài đây mà! Có nên khuyên đại tiểu thư không, có nên tiết lộ cho đại thái thái biết không?

Tiêu ma ma quay lại, nhìn thấy nụ cười xán lạn của Lang Hoa như một chú chim nhỏ sắp được ra khỏi lồng, đợi chờ ánh sáng bình minh chiếu rọi để được bay cao.

Tiêu ma ma chưa từng thấy một người nào lại hứng thú với việc ra ngoài như vậy, bà làm sao nỡ chính tay dập tắt nụ cười ấy, Tiêu ma ma bỗng mềm lòng, từ bỏ việc chống lại.



Lý Húc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng riêng trong tửu lầu, tại đây hắn sẽ gặp người của thái tử gia, người đó sẽ nói cho hắn biết bước tiếp theo phải làm thế nào.

Phụ thân và hắn từ kinh thành trở về, một người về Hàng Châu, một người chạy thẳng về Trấn Giang, mục đích là để làm công chuyện thái tử đã giao phó.

Lý Húc đợi chờ mãi, hắn thực sự không thể nghĩ ra vị đại nhân nào mới là tâm phúc của thái tử.

Cuối cùng cánh cửa cũng từ từ mở ra, một người đội chiếc nón lá đen rộng vành bước vào, người đó bước vào, cởi bỏ chiếc nón, để lộ ra khuôn mặt.

Lý Húc đang không biết phải nói gì, người đó đã mở lời, “Ta là Ngự sử giám sát do triều đình phái tới.”

Lý Húc bỗng cười, xem ra Lục Văn Hiển nói không sai, phen này thái tử gia mới là người chiến thắng cuối cùng, chỉ cần phụ thân và hắn đều nghe theo thái tử gia, tất nhiên sẽ có tiền đồ rộng mở.

Hàn ngự sử ngồi xuống, giơ tay vẽ một vòng tròn trên bàn, “Chúng ta phải vẽ cho Hàn Chương một con đường, vẽ một con đường cùng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.