Mấy điều Lục Anh nói với Lang Hoa này đều là những lời bình thường hắn chỉ nói với tâm phúc.
Hắn hy vọng Lang Hoa ở Trấn Giang có thể bình an qua chuyện này.
Bệnh tình của Cố lão thái thái đang có chuyển biến tốt, Vương Nhân Trí cũng bị nghiêm phạt đích đáng, Mẫn Hoài tiếp nhận Trấn Giang, quân đội của Hàn Chương qua mấy ngày nữa cũng có thể đến được thành Trấn Giang.
Nếu như thuận lợi, hai quân giằng co chắc cũng không kéo dài, Hàn Chương chỉ huy đội quân tinh nhuệ của Lĩnh Nam, thêm quân viện trợ từ Trung Thư Tỉnh, chỉ cần một hiệp đánh xuống, phản quân sẽ tan tác như ong vỡ tổ.
Đợi đến lúc thái bình rồi, Trấn Giang vẫn là Trấn Giang, Cố gia cũng vẫn là Cố gia như trước, cho nên hiện tại mấy người bên ngoài, Lang Hoa có thể không cần quan tâm đến.
Lục Anh nhẹ giọng an ủi Lang Hoa, “Việc lương thực muội cũng đừng gấp, nếu như Hàn Ngự sử đã đến thống đốc Trấn Giang rồi, chính là chứng minh triều đình đã điều động lương thực.”
Nếu như nàng không sống nhiều hơn một kiếp, có lẽ nghe lời Lục Anh là đã yên tâm rồi.
Trên thực tế là, sau khi chiến tranh nổ ra, lương thực của Trấn Giang khó cầu.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Muội nghe Nhị bá mẫu nói rồi, lần này triều đình điều động năm vạn đại quân đến, nhưng tại sao Hàn tướng quân nói chỉ dẫn có hai vạn người từ Lĩnh Bắc đến?”
Chuyện này Lục Anh cũng không rõ lắm, mẫu thân nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432549/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.