Lang Hoa không nhịn được mà cảm thấy kỳ quái.
Thật sự là không đau sao? Có phải là đau quá nên ngược lại không còn cảm thấy đau nữa?
Lang Hoa nghĩ ngợi trong lòng, tay dùng lực, trong chốc lát liền kéo miếng vải xuống, máu tươi lập tức thấm đẫm áo của Triệu Linh, hô hấp đều đặn của hắn dường như khẽ loạn lên một chút.
Hoá ra không phải là hắn không có cảm giác.
Lang Hoa lau sạch vết máu mới nhìn rõ ràng được vết thương, mũi tên đã được Hồ Trọng Cốt lấy ra rồi, lưu lại một lỗ máu to tướng.
Thanh âm của A Mạt có chút run rẩy, “Hồ tiên sinh nói, phải lôi miếng vải ở trong miệng vết thương ra.”
Lang Hoa lúc này mới phát hiện ở trong lỗ máu là một miếng vải nhuộm đầy máu đỏ tươi, miếng vải lại bị nhét vào miệng vết thương, Lang Hoa không tự chủ được mà cảm thấy lông tơ trên gáy dựng đứng hết lên.
Trong tất cả các lang trung, đại khái chỉ có Hồ Trọng Cốt là dám làm như thế.
Nàng còn nghĩ muốn theo Hồ Trọng Cốt học y thuật, bây giờ xem ra vẫn là phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy nói.
Lang Hoa nhận lấy ngân châm mà A Mạt đưa qua, hít sâu một hơi, từ từ khêu miếng vải máu lên, miếng vải máu còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, dường như xuôi theo châm đốt đến ngón tay nàng. Nàng tăng thêm dũng khí vất miếng vải máu đó vào trong bồn gốm, dặt dò A Mạt, “Lặng lẽ đem đi đốt đi, đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432547/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.