"Ngươi nói láo." Vương Kỳ Chấn trợn tròn mắt: "Ta gặp qua ngươi khi nào? Ngươi một kẻ gian đầu trọc không biết xấu hổ."
Mẫn Hoài vuốt cái cổ bị một chút nước bọt của Vương Kỳ Chấn văng trúng, nhíu mày, cho dù Vương Kỳ Chấn xuất thân từ binh lính nhưng cũng quá thô lỗ, đây là còn có mấy người bọn hắn ở chỗ này, nếu như mà bọn họ không có ở đây, còn không sẽ phách lối đến như thế nào?
Tĩnh Minh sư thái kêu rên nói: "Nếu không phải là bởi vì Vương đại nhân uy hiếp lão thân thì làm sao lão thân có thể rơi vào kết quả như thế này? Vương đại nhân có thể mắng lão thân nhưng cũng không thể bất kính đối với người xuất gia, ngẩng đầu ba thước có thần minh, Vương đại nhân cũng không sợ Bồ Tát sẽ trách tội sao?"
Tĩnh Minh sư thái nói xong, lại chắp hai tay bắt đầu niệm kinh Phật.
Mặt của Vương Kỳ Chấn nhất thời căng ra biến thành màu gan heo: "Cố gia cho ngươi bao nhiêu lợi ích để ngươi đến vu oan bản quan?"
Tĩnh Minh sư thái giống như không có nghe thấy, dường như đã tiến vào cảnh giới vong ngã, một quyền của Vương Kỳ Chấn giống như đánh vào trong bông vải.
Lang Hoa không khỏi cảm thấy trong lòng thống khoái rất nhiều, nếu không phải Vương Kỳ Chấn đến hại nàng thì hôm nay cũng không phải nếm được loại tư vị này, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống.
Vương Kỳ Chấn tức giận đến mức oa oa kêu to, nếu như không phải là Hàn Chương và Mẫn Hoài đang ở chỗ này thì hắn sớm đã đem Tĩnh Minh sư thái băm thành thịt vụn.
Vương Nhân Trí nhíu mày, âm ngoan nhìn về phía Cố Lang Hoa: "Dựa vào lời nói của một bà tử đã đem tội danh đổ lên đầu của Vương gia chúng ta, nếu muốn biết rõ chân tướng, cứ dựa theo quy củ mà làm, đem người mang đến công đường của phủ nha."
Công đường? Kết quả cuối cùng chẳng qua là để Vương Thụy gánh tội thay mà thôi, dù sao mắt của nàng cũng không mù, Vương gia cũng sẽ không vì kiếp trước nàng chịu nhiều thống khổ mà trả giá thật lớn.
Cho nên nàng mới không đem đám người Lư ma ma giao ra dễ dàng như vậy.
Tùy tùy tiện tiện để cho Vương gia làm thịt.
Có định tội hay không không quan trọng, quan trọng là... cha con Vương Nhân Trí, Hàn tướng quân, Hàn Ngự sử, Mẫn đại nhân đều ở đây, cơ hội như vậy cũng không nhiều, làm sao nàng có thể bỏ qua.
Nàng chính là muốn làm cho cha con Vương Nhân Trí biết, nàng không phải là dòng dõi quan to hiển quý, cũng không phải là dòng dõi hoàng thân quốc thích nhưng nàng có bản lĩnh kéo hắn xuống từ vị trí tri phủ Trấn Giang.
"Làm sao có thể mang tới công đường?" Vẻ mặt Lang Hoa rất vô tội: "Dù sao quan hệ của hai nhà chúng ta chính là thông gia, Vương gia không quan tâm nhưng mà Cố gia chúng ta vẫn còn để ý a."
Mới vừa rồi Vương gia còn hùng hùng hổ hổ tìm phản tặc ở trông trang viện của Cố gia, bây giờ lại phải ở chỗ này mặc cho người ta công kích. Thật sự là thiên lý rõ ràng báo ứng xác đáng, Mẫn Hoài không khỏi lắc đầu, Vương Nhân Trí cho rằng bây giờ Cố gia toàn người già và trẻ nhỏ, không có ai làm chủ việc nhà liền tùy tiện khi dễ, ai dè đâu lại bị tiểu cô nương Cố Lang Hoa này tận diệt.
Vương Nhân Trí chỉ cảm thấy ngực mình đau nhức giống như bị kim châm, chẳng biết Cố Lang Hoa lại đang suy nghĩ ra cái chủ ý độc ác gì.
Lang Hoa nói tiếp: "Ta cũng không hiểu, vì sao bọn họ muốn vu oan cho Vương gia, nếu như có chỗ nào mà bọn họ nói sai, hai vị Vương đại nhân hoàn toàn có thể phản bác lại bọn họ, cũng lấy lại sự trong sạch cho Vương gia."
Đống thịt trên mặt Vương Nhân Trí nhất thời run lên hai cái. Nói cho cùng Cố Lang Hoa chính là muốn vạch trần khuyết điểm của Vương gia trước mặt của mọi người, cho dù hắn từ chối không thừa nhận thì Mẫn Hoài và Hàn Chương cũng có thể làm gì hắn?
Lang Hoa không để ý tới cha con Vương Nhân Trí, trực tiếp nhìn về phía Lư Chính, "Lư Chính, ngươi nói một chút, ngươi làm việc này sẽ có chỗ tốt gì?"
Lư Chính cũng đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, trong lòng đã quyết định, chỉ cần ai hỏi hắn, hắn cũng sẽ đem lời nói thật nói ra, bây giờ hắn chính là một cái ấm nước bị đun sôi, nếu lại bị người ta lấy cái nắp đi thì hắn sẽ liều mạng nhả ra bên phía ngoài: "Vương đại lão gia hứa sẽ cho tiểu nhân một tòa nhà ở đông thành và mười mẫu ruộng tốt."
Lang Hoa không khỏi nói: "Chỉ là một tòa nhà và mười mẫu ruộng tốt đã khiến cho ngươi bán đứng chủ tử của mình, Cố gia chúng ta đối xử với một già một trẻ các ngươi như thế nào? Qua lễ qua tết có thiếu một phần tiền thưởng của các ngươi? Nếu như ngươi chịu đi vào khuôn khổ, đem sự thật của chuyện này nói cho tổ mẫu của ta biết thì tổ mẫu của ta cũng sẽ thưởng cho ngươi một tòa nhà."
Lư Chính vội vàng dập đầu, "Tiểu thư... Đầu óc tiểu nhân nhất thời bị mê muội." Nói rồi đưa tay ra, "Đều là hắn, đều là Vương Thụy, hắn nói Vương đại nhân đảm nhiệm chức tri phủ Trấn Giang, như vậy chính là hoàng đế của Trấn Giang, Cố gia sẽ mặc cho hắn định đoạt. Nếu như tiểu thư gặp bất trắc thì lão thái thái sẽ bệnh nặng mà quy tiên, những người còn lại của Cố gia lại cùng Lục gia đi đến Hàng Châu tị nạn, như vậy sản nghiệp của Cố gia ở Trấn Giang sẽ không có người đến lo liệu, đến lúc đó Vương gia nói như thế nào liền sẽ như thế đấy."
"Nếu không phải là như thế... Tiểu nhân làm sao dám làm ra loại chuyện này... Tiểu thư... Ngài tha cho tiểu nhân đi!"
Lư Chính lại càng không ngừng dập đầu.
Lư ma ma đang quỳ trên mặt đất cũng không nhịn được xúc động, không nhịn được nói: "Nói cho cùng, những người làm nô tỳ như chúng ta đều có số mệnh ti tiện, bản thân lấy đâu ra bản lĩnh đi hại người... Nếu không phải bị Vương gia đe dọa... Cũng không dám..."
Bỗng nhiên Vương Kỳ Chấn hô to một tiếng, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu đỏ tươi, cả người giống như bị nổi điên, rút lưỡi đao ở bên cạnh ra, đi về phía Lư Chính: "Bây giờ ta sẽ giết những ác nô như các ngươi, các ngươi cho rằng tùy tiện nói một câu là có thể dọa được mọi người ở đây sao, các ngươi thì tính là cái thứ gì..." Vương Kỳ Chấn nói đến đây, bỗng nhiên cảm thấy trên bụng đau nhói, hắn cúi đầu thấy tay của Hàn Chương đang đặt ở trên bụng hắn, sau đó cả người hắn liền lảo đảo ngã ra ngoài.
Tất cả mọi người trong phòng kinh sợ.
Vẻ mặt Hàn Chương trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, uy nghiêm nhìn Vương Kỳ Chấn: "Đây không phải là Vương gia của các ngươi, ngươi không được phép làm càn như vậy."
Lư Chính trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy thần sắc hoảng sợ, mãi mới hồi phục được tinh thần: "Còn... Có, Vương đại... lão gia còn hứa... sẽ đem Thu Hà trong nhà gả cho ta, chính là Thu Hà đang hầu hạ Vương đại thái thái, dung mạo rất giống Lục nhị thái thái."
Hàn Chương nhịn không được muốn bật cười, còn nói thêm chút nữa, không chỉ Vương gia không có cách nào đặt chân ở Trấn Giang, mà Lục nhị thái thái cũng không còn mặt mũi để gặp người.
Ngoài cửa nhà chính truyền đến tiếng kinh hô của Lục nhị thái thái: "Lão thái gia, ngài bị làm sao vậy? Mau, mau đỡ lão thái gia trở về."
Lục lão thái gia muốn đến xem trò cười của Cố gia, ngược lại không nghĩ tới lại trở thành trò cười cho người khác.
Vương Nhân Trí vỗ lên bàn một cái, quay đầu nhìn về phía Lang Hoa, "Ngươi là nhất định phải hại chết Vương gia chúng ta?"
Lang Hoa lẳng lặng đối diện với Vương Nhân Trí. Vương Nhân Trí giống như một con dã thú khát huyết, hận không thể nhào tới xé nàng thành mảnh nhỏ, nếu như nàng là một hài tử tám tuổi bình thường, nhất định sẽ sợ đến run lên.
Nhưng nàng là người trọng sinh đã từng sống một đời, sau khi trải qua vận mệnh bi thảm giống như kiếp trước, nàng còn sợ gì đâu? Cái gì nàng cũng không sợ.
Vương Nhân Trí nhìn thấy trên mặt Cố Lang Hoa lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt trong suốt kia tràn đầy khinh miệt cùng châm chọc, giống như đang nói cho hắn biết, nàng sẽ đem hắn đạp vào trong đất, để cho hắn vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.
Lang Hoa nói: "Vương đại nhân, nếu như ngài cảm thấy Lư Chính nói chỗ nào không đúng, có thể phản bác."
Phản bác như thế nào?
Những lời này, ngoại trừ Vương gia thì ai có thể nói được, người nào dám nói ra.
Mẫn Hoài cười lạnh nói: "công văn bổ nhiệm của triều đình còn chưa tới, Vương gia các ngươi cũng đã làm hoàng đế của Trấn Giang, Vương đại nhân ngươi cũng vui mừng quá sớm rồi đấy." Nói xong liền đứng dậy, "Nếu ta còn chưa đi Tô Châu nhậm chức thì vẫn là tri phủ của Trấn Giang, ta cũng phải cẩn thận điều tra một chút, mấy năm nay phụ tử các ngươi rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu táng tận lương tâm, sau khi điều tra rõ ràng ta nhất định sẽ báo cáo lên triều đình, xem triều đình xử lý vị thổ hoàng đế* ngươi đây như thế nào." Tại sao Vương gia làm hại Cố đại tiểu thư đã không còn quan trọng, quan trọng là... theo như lời khai của Lư Chính, đã cho hắn biết mấy năm nay Vương Nhân Trí làm mưa làm gió ở Trấn Giang như thế nào.
*Thổ hoàng đế: Vua một cõi hay còn gọi là chúa đất.
Vương Kỳ Chấn đã mặt xám như tro tàn, Vương Nhân Trí muốn đứng dậy nói, trên đùi đau nhói nên lại một lần nữa ngã vào trong ghế, "Mẫn đại nhân, thuộc hạ đã theo ngài nhiều năm như vậy, vẫn làm việc tận tụy vì triều đình, cho dù là Vương gia có sai cũng là do nhi tử không có tỉ mỉ quản thúc hạ nhân, trước khi còn chưa có điều tra rõ ràng, thuộc hạ hy vọng được bỏ xuống tất cả công việc, chịu tội trong nhà, chờ đại nhân xử trí."
Vương Nhân Trí không hổ là người đã lăn lộn ở trong quan trường nhiều năm, nói mấy câu nói làm cho Mẫn Hoài không thể soi mói.
"Người đâu." Mẫn Hoài phân phó nói, "Đưa Cố đại tiểu thư trở về Cố gia." Nói xong quay đầu nhìn về phía Vương Nhân Trí đang uể oải ngồi trong cái ghế, "Nếu như Cố gia còn có gì bất trắc xảy ra, ta liền tìm Vương gia các ngươi đầu tiên."
Lang Hoa đứng dậy, "Nếu như Cố gia chúng ta không có tìm được phản tặc, dân nữ xin mời các vị đại nhân đến nhà ngồi một lát."
Hàn Ngự sử không hề nghĩ ngợi muốn từ chối, "Ta xem không bằng hôm khác..."
Lang Hoa cười nói: "Hai ngày nữa thế gia vọng tộc Trấn Giang sẽ rời khỏi thành Trấn Giang, đến lúc đó nói những thứ này nữa có thể cũng đã chậm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]