Cố Lang Hoa yên tĩnh nhìn hắn chằm chằm.
Một khắc kia, khi Vương Nhân Trí nhớ tới lúc hai quân giao đấu với nhau liền trầm mặc, trong yên tĩnh muốn tìm tòi rõ lai lịch của đối phương, hắn vừa định đi sâu vào nghiên cứu hàm nghĩa trong câu nói này của Cố Lang Hoa, không nghĩ tới Cố Lang Hoa lại khẽ cười một tiếng.
"Vương đại nhân, cuối cùng là có đi hay không ngài nói đi a, ta đợi đến chân cũng đã bị tê rần hết rồi." Cố Lang Hoa nói rồi đá đá cái chân rũ xuống trên ghế.
Khinh thường, cười nhạo.
Lập tức hắn liền mất hết khí thế.
Ở trước mặt của một hài tử tám tuổi.
Gân xanh trên đầu Vương Nhân Trí nhảy lên, chỉ là một câu nói của Cố Lang Hoa, vậy mà hắn lại đi sợ bóng sợ gió, rất sợ vừa nhấc chân thì tất cả sẽ thất bại đến không còn đường để cứu vãn, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Vương Nhân Trí nói: "Truy xét phản tặc không có đạo lý buông tha giữa đường, tra, nhất định phải tra rõ."
"Tốt lắm." Cố Lang Hoa từ trên ghế nhảy xuống: "Chúng ta liền cùng đi xem một chút đi!"
Thân ảnh nho nhỏ, giọng nói thanh thúy, thoáng cái liền xẹt qua trước mắt Vương Nhân Trí, không biết làm sao trong nháy mắt này Vương Nhân Trí cảm thấy mình đã già đi.
...
Bên ngoài trang viện của Cố gia, quan binh đã ngăn bách tính lại bắt đầu kiểm tra, trong đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432538/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.