Cố lão thái thái kéo cánh tay mềm mại của cháu gái, rốt cuộc là một đứa trẻ, nếu như ni cô đó có thể nhận ra thì tốt rồi.
Cố lão thái thái nhẹ giọng nói: “Nếu như ni cô đó không nhận ra thì sao?”
Lư ma ma ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy đại tiểu thư thẳng người lên dùng bàn tay che miệng nói mấy câu bên tai Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái cau mày lại, sau đó than thở một tiếng.
Lang Hoa không kiên nhẫn được mà lung lay cánh tay của Cố lão thái thái, “Nếu như bà ta không nói thật, vậy thì để cho quan phủ đến tra khảo, cứ như thế đi,” Nói rồi cầu khẩn Cố lão thái thái, “Đi, tổ mẫu cùng con đi chơi đào cầu! A Mạt, ngươi đi xem xem Lục Tam ca đã vẽ xong diều giấy chưa, thì cầm qua đây cho ta.”
Lư ma ma mau chóng nhìn Cố Lang Hoa một cái, Cố Lang Hoa xoắn xoắn ở trong lòng Cố lão thái thái giống như một cái bánh quẩy, rõ ràng là đã không muốn ngồi nữa rồi. Tiểu hài tử đúng là nghe người lớn nói chuyện cả một buổi sáng là mất đi kiên nhẫn.
Lư ma ma thầm thở phào một cái.
Cố lão thái thái bị Cố Lang Hoa nũng nịu không còn cách nào khác, chỉ đành dặn dò Khương ma ma, “Dẫn người xuống đi, chia ra nhốt lại, không cho bất cứ ai gặp, nói với ni cô giả kia, nếu như không nhận ra người mua chuộc bà ta thì đừng có mơ sống được mà ra khỏi Cố gia.”
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432513/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.