Chương trước
Chương sau
Đối với Lý Tứ - nhân viên của công ty mai mối Hạnh Phúc chi nhánh Vega thì ngày hôm nay vốn là một ngày bình thường không có gì đặc biệt.

9 giờ sáng, hắn chấm công đúng giờ. Vừa ngồi xuống còn chưa ấm mông, lễ tân đã nói với hắn rằng có một khách hàng do hắn phụ trách đến tìm, họ Yên.

Lý Tứ nhớ ra. Mấy hôm trước có khách hàng tên “Yên Tuyết Sơn” nói muốn gặp hắn để huỷ gói dịch vụ xem mắt đã mua.

Hắn vừa nghĩ đến khách hàng này là nhíu mày lại, vị khách đó thoạt trông rất dễ trao đổi, yêu cầu đối với nửa kia cũng không nhiều. Nhưng trái lại những khách hàng như vậy mới là khó phục vụ nhất, bởi vì bất kể cung cấp cho dạng khách này dịch vụ gì thì họ vẫn có thể tìm ra chỗ không hài lòng.

Quả nhiên là vị khách nam đầu tiên hắn giới thiệu đến xem mắt đã thất bại. Hắn hỏi vì sao lại không thành để tiện cho việc sắp xếp người tiếp theo. Vị nam alpha kia chỉ e dè nói hai chữ rất sâu cay: "Đáng sợ."

Đáng sợ? Đáng sợ là sao? Chẳng lẽ là do ảnh chụp là ảnh đã qua photoshop à? Chứ người thật trông rất đáng sợ? Trông hổ báo cáo chồn à?

Thế nhưng khi Lý Tứ đến phòng tiếp khách trông thấy vị khách kia, suy nghĩ đầu tiên chính là: “Không, không hề photoshop, ảnh trên giấy tờ còn không đẹp bằng người thật.”

Yên Tuyết Sơn ngồi một mình trên sô pha, cặp chân dài bắt chéo, có thể thấy dáng người cao gầy dẻo dai, eo nhỏ lưng mỏng, tỉ lệ cơ thể tuyệt vời.

Dạo này nhiệt độ không khí trên hành tinh bọn họ khá thấp, Yên Tuyết Sơn mặc đồ khá là ấm tới. Bây giờ đang ở trong phòng nên áo khoác lông cừu to sụ được cởi ra, trên người là một chiếc áo len cao cổ màu đen kiểu dáng ôm sát, phác hoạ ra vóc dáng người mặc. Rõ ràng không lộ ra chút da thịt nào nhưng những đường cong tuyệt đẹp kia tinh tế mà gợi cảm, khiến cho người ta trông mà muốn xịt máu mũi.

Yên Tuyết Sơn đứng dậy, bắt tay với Lý Tứ:

- Chào anh. Tôi là người đã hẹn trước với anh hôm nay tới hoàn lại tiền.

Lý Tứ mau chóng tỉnh táo lại, công ty dựa theo số lượng khách hàng để tính hoa hồng, phần trăm hoa hồng trích từ đơn hàng của anh Yên Tuyết Sơn này hắn đã nhận rồi, hắn không muốn phải nhả ra!

Lúc trước, khi Yên Tuyết Sơn hỏi tư vấn có thể hoàn lại tiền không, hắn đã nói: đầu tiên, nếu huỷ gói dịch vụ thì sẽ phải chịu 30% chi phí, hơn nữa yêu cầu khách hàng phải tự mình tới công ty bọn họ cầm theo thẻ căn cước để tiến hành làm thủ tục cũng như cung cấp tài khoản ngân hàng mà công ty chỉ định mới có thể nhận tiền hoàn lại. Sau yêu cầu hoàn tiền còn phải chờ thêm 60 ngày làm việc thì tiền mới về.

Người bình thường nghe vậy đều sẽ cảm thấy nhận tiền hoàn lại quá phiền phức, thôi cứ tiếp tục sử dụng gói dịch vụ vậy. Dù sao gói dịch vụ này của họ là gói trọn đời, không tìm được người phù hợp vẫn sẽ tiếp tục tìm, tìm đến khi nào tìm được mới thôi.

Nhưng Yên Tuyết Sơn lại khăng khăng muốn được hoàn lại tiền.

Người cũng đã đến rồi, lại hợp pháp hợp quy định, sau khi thuyết phục không thành công, Lý Tứ bất đắc dĩ đồng ý việc hoàn tiền cho Yên Tuyết Sơn.

Hắn rất buồn rầu, vị khách đẹp như anh Yên này dù rằng tuổi hơi lớn một chút, công việc cũng không phải cao quý, nhiều tiền nhưng mà có gương mặt này thì kiểu gì cũng có thể tìm được người mê mặt đẹp thôi. Giới thiệu được người chẳng phải là công việc quá khó.

Hắn hỏi Yên Tuyết Sơn:

- Xin phép được hỏi quý khách là quý khách không hài lòng với dịch vụ của chúng tôi ở điểm nào ạ?

Yên Tuyết Sơn nói:

- Không có gì không hài lòng.

Lý Tứ buồn bực:

- Vậy vì sao quý khách lại muốn huỷ dịch vụ vậy ạ??

Yên Tuyết Sơn trả lời:

- Tôi quen một người bạn, bạn tôi nói sẽ giới thiệu giúp tôi.

Hoá ra là bị đối thủ trong ngành giành mối làm ăn! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục được! Trong lòng Lý Tứ bốc lên ngọn lửa lập loè, nói:

- Quý khách làm vậy có phải hơi quá đáng (1) không? Hơn nữa công ty mai mối Hạnh Phúc chúng tôi là công ty mai mối số một số hai hệ Ngân Hà, không biết quý khách tìm đến công ty nhà nào vậy? Chẳng lẽ nguồn lực của họ so với công ty chúng tôi còn tốt hơn sao?

Khi hắn nói chuyện, Yên Tuyết Sơn đang cúi đầu lục tìm gì đó trong túi áo khoác, lúc hắn nói xong Yên Tuyết Sơn cũng tìm thấy.

Chứng nhận xuất ngũ. Trước khi xuất ngũ là quân hàm thiếu tá.

Yên Tuyết Sơn:

- Tôi có cái này, có thể được miễn lệ phí làm thủ tục hoàn tiền không? Tôi đã tìm hiểu qua, hình như là công ty các vị quy định có thể miễn giảm phí thủ tục cho quân nhân, ban đầu tôi cũng vì quy định này mới tìm đến công ty các vị. Với cả tôi cũng không tìm tới công ty mai mối khác mà là nhờ đồng đội trong quân của tôi.

Lý Tứ hỏi:

- Quý khách chỉ nói với tôi mình là quân nhân đã xuất ngũ, quý khách chưa từng nói mình có quân hàm gì mà?

Yên Tuyết Sơn nói nốt rồi thôi:

- Ừm, không tiện nói lắm. Với cả tôi bây giờ chỉ là một nông dân làm ruộng, cũng không đi bộ đội nữa, trước đây dù có mang quân hàm gì cũng đâu còn liên quan gì đâu?

Đáng sợ. Gài tiền của quân nhân đúng là hãi thật. Một vị thiếu tá sau khi xuất ngũ mà lại bôn ba thành thế này ư?

Lý Tứ hoàn lại toàn bộ số tiền theo yêu cầu của Yên Tuyết Sơn. Trong lòng hắn gào thét mình xui xẻo, vậy quý khách còn tới tìm công ty chúng tôi xem mắt làm gì nữa?

Hắn tiễn Yên Tuyết Sơn tới cửa.

Chiếc áo khoác lông cừu trắng như tuyết càng tôn lên làn da trắng của anh. Bởi vì chịu tuyết lạnh nên chóp mũi và gò má anh đều đỏ ửng lên. Trông anh có vẻ khá sợ lạnh, đã quấn khăn quàng còn đeo thêm bộ chụp tai và găng tay bằng lông mềm. Ngồi xe buýt rẻ nhất rồi còn dùng cả thẻ cựu chiến binh. Dùng thẻ này mua vé xe đường dài sẽ được giảm nửa giá, đi các phương tiện giao thông thông thường trên hành tinh sẽ được miễn phí hết.

“Thật keo kiệt.” Lý Tứ cảm thán.

Vị khách này đẹp thì đẹp nhưng mà nghèo đến mộc mạc, tuổi còn hơi lớn, từ nhỏ đã đi lính giờ lại là lính đã xuất ngũ, trừ việc trong quân cái gì cũng không biết, xuất ngũ chỉ có thể về vùng nông thôn cực khổ làm nông.

Đã thế rồi mà còn không ưng dịch vụ của công ty bọn họ, khăng khăng tìm gì mà đồng đội trong quân giúp xem mắt, hắn cũng không nghĩ có thể chuyên nghiệp hơn công ty mình, chắc chắn đều là mấy người thô kệch không có tiền giống hệt anh ta mà thôi.

Yên Tuyết Sơn nhận được khoản tiền được hoàn trả. Anh ngồi phi thuyền về nhà mất cả một ngày trời. Nhưng dù sao cũng là vé xe được giảm giá, không tốn mấy đồng.

Về đến nhà trời đã muộn. Còn nửa tiếng nữa là đến giờ đi ngủ của anh. Yên Tuyết Sơn rửa mặt xong, lên mạng kiểm tra thử tin nhắn mới.

Tinh.

Hòm thư nhận “nổ” luôn.

Toàn bộ đều là tin nhắn chưa đọc.

Có một vài người là trước kia lúc trong quân anh đã thêm phương thức liên lạc, còn có những ba mươi mấy lời mời kết bạn đang chờ được phê duyệt. Tất cả đều là nghe được tin nên tìm tới để xem mắt.

A: Thiếu tá Yên, tôi đã ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi [nhỏ lệ]

B: Anh còn nhớ tôi không? Tôi là thợ sửa chữa cơ giáp XX, chúng ta từng gặp nhau vài lần.

C: Lúc em tới quân đội thăm anh trai thì gặp được anh, vẫn luôn nhớ mãi không quên phong thái của anh.

D: Lão Yên, chúng ta là bạn bè cũ, tôi biết tôi trơ cái mặt mo tới tìm anh chắc chắn anh không tin, nhưng tôi vì anh đã chia tay hết tất cả những tình nhân kia rồi! Nếu anh chọn tôi, tôi hứa chung thuỷ một lòng với anh thôi!

E: Chào anh, anh Yên, em là sư đệ của anh, anh vẫn luôn là thần tượng của em, không ngờ em lại có cơ hội có thể xem mắt với anh…

Còn có cả FGHIJK,...

Bao gồm từ tuổi 18 đến 40, từ học sinh tới chuẩn tướng (2).

Yên Tuyết Sơn rất ngạc nhiên.

Chà. Đông người quá…

Sao lại đông vậy?

Yên Tuyết Sơn xem đống tin nhắn, còn chưa kịp trả lời, ngay sau đó lại có người nhiệt tình quấn lấy.

Anh bèn kệ không trả lời tin nhắn nào, không biết theo trình tự nào mới tốt, đành theo thứ tự trước sau vậy. Vả lại, anh còn đang xem mắt với Arthur, vẫn chưa có xem mắt xong.

Yên Tuyết Sơn đến hỏi Lâm Kỳ: “Thế này cũng nhiều quá đấy?”

Lâm Kỳ: “Biết sao được, mọi người nghe nói ông muốn xem mắt để kết hôn thì đều muốn thử vận may thôi!”

“Còn có rất nhiều người cậy nhờ quan hệ tới tìm tôi giới thiệu mà tôi mặc kệ!”

“Ông đừng lo, ban đầu tôi đã lọc qua cho ông rồi, quân hàm thấp hơn thiếu tá hoặc là tiền tiết kiệm ít hơn 50 triệu thì khỏi, còn nữa phải có nhà có xe có phi thuyền bằng không thì ngay cả muốn phương thức liên lạc của ông cũng không có tư cách.”

“Ông cứ từ từ chọn, nào trò chuyện thấy được thì tới, ông xem qua tài liệu một chút đi, tôi đều gửi cho ông rồi.”

Yên Tuyết Sơn nghĩ: “Nào trò chuyện thấy được thì tới?”, anh trả lời: “Tạm thời chỉ nhiêu đây thôi, đừng giới thiệu thêm cho tôi nữa.”

Nói xong.

Tin nhắn của Arthur đúng lúc nhảy lên hàng đầu tiên: “Thầy ơi, nếu như khi em đến hành tinh Vega anh vẫn chưa nói chuyện xong với những đối tượng hẹn hò khác thì anh không cần vội vàng trả lời em đâu.”

“Em sẽ cạnh tranh công bằng với bọn họ.”

“Anh có thể thử xem mắt trước, chờ xác định được rồi cho em câu trả lời. Em sẽ đợi anh.”

Gửi xong mấy tin nhắn này, Arthur quay đầu đi đến phòng huấn luyện, bắt đầu huấn luyện cơ giáp, tưởng tượng mục tiêu là Lâm Kỳ, đổi vũ khí đánh giết một trăm lần.

Mẹ nó. Vẫn rất tức.

Sau khi biết Yên Tuyết Sơn công khai tìm người xem mắt, tâm trạng của Arthur rơi xuống điểm kết băng, nhưng hắn lại không thể nổi trận lôi đình giãy lên không cho Yên Tuyết Sơn đi xem mắt được.

Có trời mới biết, khoảng thời gian Yên Tuyết Sơn còn phục dịch trong quân, hắn đã dùng bao nhiêu mánh lới mới khiến tất cả mọi người lầm tưởng rằng bọn họ là một đôi, đã cản không biết bao nhiêu ong bướm trong bóng tối.

Ba bốn năm đầu hắn còn ngại mình quá đáng, vẫn sẽ có một vài con ong bướm không sợ chết lọt vào, nhưng hắn biết Yên Tuyết Sơn lãnh cảm cho nên hắn chỉ ở một bên cười khinh nhìn những tên ngôn lù (3) kia bị từ chối.

Đến hai năm cuối hắn phòng thủ nghiêm ngặt, một con cũng đừng hòng tới gần.

Bây giờ thì hay rồi, bởi lần công khai tìm người xem mắt này, hay lắm, một đám tình địch đều lao tới hết!!!

Hắn vừa huấn luyện vừa nghĩ: Một đao kia hắn chém chết một tên tình địch, một thương kia hắn lại đâm chết một tên tình địch, lại thêm một kiếm bổ chết một tên khác!

Mấy ngày nay Arthur huấn luyện như bị điên, tàn nhẫn với bản thân cũng tàn nhẫn với cấp dưới.

Mỗi ngày rèn mấy tân binh luyện đến nôn cả ra (4) nhưng không ai nói một lời oán giận.

Mọi người không nhịn được mà rưng rưng: Lòng yêu nước của Thượng tướng không ngờ lại nồng nàn đến vậy! Thượng tướng siêng năng kỷ luật đến thế, chẳng trách anh ấy là vị vua không ngai của sư sĩ điều khiển cơ giáp cận chiến đang tại ngũ, đã có tài năng thiên bẩm lại còn nỗ lực như vậy!

Thời điểm truyền thông đến quay phim chụp hình đăng tin tức cũng chụp được hình ảnh quân đội hừng hực khí thế, tinh thần phấn chấn đó. Điều này khiến cho danh tiếng của Arthur trong lòng người dân tốt đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng khi huấn luyện xong, Arthur trằn trọc cả ngày.

Hắn ngẩn ngơ nghĩ mình dường như hãy còn là thiếu niên 19 tuổi kia, giống năm đó chờ đợi kết quả kiểm tra độ xứng đối tinh thần, lo lắng bất an chờ đợi Yên Tuyết Sơn đưa ra độ xứng đôi khi xem mắt.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trong đám người mà Lâm Kỳ tổng hợp kia chắc hẳn không có ai phù hợp với Yên Tuyết Sơn hơn mình. Thế nhưng liệu có phải là hắn đã quá tự tin vào bản thân rồi không?

Có phù hợp hay không chỉ có chính Yên Tuyết Sơn nói mới tính. Từ nhỏ hắn đã là con cưng của trời nhưng vừa đứng trước mặt Yên Tuyết Sơn là lúc nào cũng lo được lo mất.

Thậm chí Arthur còn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Yên Tuyết Sơn đã chọn một người khác, còn mời hắn đến dự hôn lễ.

Hắn ở trong mơ nghiến răng ken két, hận không thể vứt bỏ thước đo đạo đức của mình để làm người thứ ba.

Nhưng với Yên Tuyết Sơn ở bên kia, hắn vẫn luôn không để lộ gì, mỗi ngày văn minh lễ phép, lịch thiệp tử tế, cách mấy hôm lại hỏi một lần: “Thầy ơi anh xem mắt đến đâu rồi?”

Yên Tuyết Sơn trả lời: “n/39”

Yên Tuyết Sơn theo đúng phương thức, cho mỗi người thời gian ba ngày: gặp mặt, hẹn hò, trò chuyện. Đương nhiên là người kia phải đến hành tinh Vega để xem mắt.

Mọi người đều được Yên Tuyết Sơn thông báo phương thức xem mắt mà anh thống nhất, không ai có ý kiến gì.

Cuối cùng, sau bốn tháng. Vào lúc Arthur dẫn đầu quân đoàn thứ tư tiến vào căn cứ vũ trang đã được xây dựng xong ở phụ cận hành tinh Vega, Yên Tuyết Sơn đã tự mình xem xét mỗi một đối tượng hẹn hò. Anh gửi thông báo rằng hai ngày sau sẽ có kết quả.

Ngày cuối cùng. Hiếm được hôm Yên Tuyết Sơn không ra ngoài đi xem mắt, anh muốn dành một ngày nghỉ ngơi cho thật tốt, lúc đang nấu cơm thì AI quản gia nhắc nhở anh có khách đến.

Yên Tuyết Sơn mở camera bù nhìn (5) xem mặt mũi người ghé thăm.

Ồ, là Arthur.

Arthur tươi tắn xán lạn đến trước cửa, vừa trông thấy anh là hé miệng cười:

- Thầy ơi, em vừa chuyển đến căn cứ rồi, em sang chào hỏi anh một tiếng. Ha ha. Ha ha ha ha. - Hắn biết bây giờ mình đang cười hết sức gượng gạo. - Phòng ở căn cứ đều chưa sửa xong, em có thể ở lại chỗ anh không? Em xin tá túc mấy hôm.

Yên Tuyết Sơn: ?

Anh nhíu mày:

- Cậu thân là thủ trưởng lại bỏ công tác chạy đến đây còn ra thể thống gì? Tranh thủ thời gian quay về cho tôi!

Arthur đổi chiều theo gió, dè dặt nói:

- Vậy em đợi đến khi anh công khai anh đã chọn ai trong những đối tượng xem mắt có được không ạ? Em muốn biết anh chọn ai.

Rõ ràng Arthur là một người lính kiên cường cứng rắn, hoàn toàn không ăn nhập gì với hai chữ “mềm yếu” cả. 

Thế nhưng ánh mắt Arthur nhìn anh lúc này không hiểu sao khiến Yên Tuyết Sơn nhớ lại thời thiếu niên xa xôi. Khi ấy, con chó nhà hàng xóm mới sinh một ổ chó con, anh có sang chơi một lần. Trong số đó có một con cún rất hợp ý anh, anh cũng chẳng làm gì mà cún con kia vẫn chạy đến trước mặt anh nằm lăn ra để lộ cái bụng mình, vẫy đuôi rồi còn chủ động dụi cái đầu xù lông của mình vào lòng bàn tay anh muốn được vuốt ve. Nó luôn dùng ánh mắt long lanh ướt át nhìn anh, sủa mấy tiếng gâu gâu rất đáng yêu. Bố nuôi hỏi anh có muốn nuôi một con không, khi đó anh nghĩ nuôi chó con là quá xa xỉ đối với anh nên đã từ chối.

Hành tinh Vega lãng mạn dưới ánh mặt trời xanh nhạt.

Yên Tuyết Sơn rất bình tĩnh nói:

- Ồ, cậu hỏi chuyện này à… Tôi chọn xong rồi. Tôi chọn cậu.

Anh nói. Nói trước luôn. Nói thẳng thừng dứt khoát.

Arthur ngơ người, mặt đầy vẻ khó tin.

Bởi vì ánh nắng quá chói, Yên Tuyết Sơn khẽ nheo mắt, anh gật đầu, rất hài lòng với lựa chọn của mình, lại thờ ơ nói như lẽ dĩ nhiên:

- Cậu là tốt nhất. Tất nhiên là tôi chọn người tốt nhất.

Sau khi lấy lại tinh thần, cảm giác mình ưu tú hơn người dâng trào trong ngực Arthur, điên cuồng bành trướng. Sự tự tin của hắn chớp mắt đã quay về cả. Hắn không kiểm soát nổi bản thân, khoé miệng giống như không kìm chế nổi cong lên. Cơ thể cũng tự cử động, nhào về trước ôm lấy Yên Tuyết Sơn!

____

Lời tác giả:

Nhiều năm sau, Arthur: Vợ ơi, có thể kể lại lần nữa chuyện năm xưa anh chọn em giữa một bầy simp không [chó con mắt long lanh]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.