Editor: Selene Lee
Phùng Thanh đã đè nén suy nghĩ này trong lòng rất lâu rồi.
Mấy hôm trước, cha được bệnh viện chuyển về khiến cả nhà lao đao vất vả, cô cũng không dám nhắc đến số tiền học phí mà mình đang nợ. Mấy năm nay cô thấy ba mẹ khó khăn còn phải cắn răng nhịn ăn gửi tiền qua cho chị mình ở nước ngoài, bản thân thì phải dọn nhà rồi chuyển trường. Cuộc sống khó khăn nhưng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Hôm nay tự nhiên có một khoảng tiền lớn như vậy trao đến tận tay mà mẹ cô lại từ chối, bảo sao cô không giận được đây?
Lý thị biết mình đã bạc đãi con gái út nên không nói được lời nào.
“Em không nên trách mẹ, đó hoàn toàn là ý của chị.”- Có tiếng nói lạnh nhạt truyền đến từ sau lưng, Phùng Thanh quay đầu lại thì thấy ngay chị cả mình đã ba năm không gặp đang tựa người vào cửa phòng. Chị ấy vẫn như xưa, chỉ có mái tóc là thay đổi, cả ánh mắt cũng không còn như trước. Cái nhìn đó lạnh lẽo và khiếp người đến mức Phùng Thanh cảm thấy cõi lòng mình run lên.
Như thể cô và chị là hai người xa lạ.
“Chị cả, chị về từ khi nào?”- Khí thế ban đầu của Phùng Thanh đã bị giảm xuống không ít. Ban nãy lúc về nhà cô cũng có nghe thấy hàng xóm nói về chuyện về chị mình, nhưng cô quan tâm chuyện bác Cả hơn nên mới tạm thời quên mất.
“Mới về không lâu.”- Hứa Lộc đi đến ngồi xuống cái ghế tre, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-vien-cong-luoc/2295558/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.