Phùng Thanh đã đè nén suy nghĩ này trong lòng rất lâu rồi.
Mấy hôm trước, cha được bệnh viện chuyển về khiến cả nhà lao đao vất vả, cô cũng không dám nhắc đến số tiền học phí mà mình đang nợ. Mấy năm nay cô thấy ba mẹ khó khăn còn phải cắn răng nhịn ăn gửi tiền qua cho chị mình ở nước ngoài, bản thân thì phải dọn nhà rồi chuyển trường. Cuộc sống khó khăn nhưng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Hôm nay tự nhiên có một khoảng tiền lớn như vậy trao đến tận tay mà mẹ cô lại từ chối, bảo sao cô không giận được đây?
Lý thị biết mình đã bạc đãi con gái út nên không nói được lời nào.
“Em không nên trách mẹ, đó hoàn toàn là ý của chị.”- Có tiếng nói lạnh nhạt truyền đến từ sau lưng, Phùng Thanh quay đầu lại thì thấy ngay chị cả mình đã ba năm không gặp đang tựa người vào cửa phòng. Chị ấy vẫn như xưa, chỉ có mái tóc là thay đổi, cả ánh mắt cũng không còn như trước. Cái nhìn đó lạnh lẽo và khiếp người đến mức Phùng Thanh cảm thấy cõi lòng mình run lên.
Như thể cô và chị là hai người xa lạ.
“Chị cả, chị về từ khi nào?”- Khí thế ban đầu của Phùng Thanh đã bị giảm xuống không ít. Ban nãy lúc về nhà cô cũng có nghe thấy hàng xóm nói về chuyện về chị mình, nhưng cô quan tâm chuyện bác Cả hơn nên mới tạm thời quên mất.
“Mới về không lâu.”- Hứa Lộc đi đến ngồi xuống cái ghế tre, nói với vẻ bình tĩnh:” Em cảm thấy xưởng dệt nhà chúng ta chỉ đáng giá ba nghìn thôi sao? Tầm nhìn hạn hẹp.”
Phùng Thanh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều xộc lên ngực cả, bèn đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Chị nói thì nghe dễ lắm! Chị có biết hiện giờ cảnh nhà ta ra sao không? Chị sinh sớm hơn em hai năm, cái gì tốt cũng đều cho chị cả. Chị được học trường Tây, được du học Nhật. Còn em thì sao? Đến tiền học phí em cũng không có, đồng phục chỉ có một bộ mặc từ năm ngoái đến năm nay. Chẳng lẽ em không được than phiền sao? Bây giờ công xưởng làm ăn thua lỗ, bác cả muốn thì chị cứ đưa quách đi không phải là xong rồi à?”
Hứa Lộc nhìn thẳng vào ánh mắt em mình, đúng là thiếu nữ mười sáu vừa ngây thơ vừa dũng cảm. Ở tuổi của con bé, nói ra mấy lời này cũng chẳng thể trách nó được. Dù sao đối với nhà bọn họ bây giờ thì ba nghìn đã là một số tiền quá mức khổng lồ rồi.
Hức Lộc xoa xoa tai: “Em có cần phải lớn tiếng như vậy không? Chị biết rồi. Em suy nghĩ xem, ba nghìn dù có lớn đến mức nào rồi cũng sẽ xài hết. Sau đó em định tính thế nào nữa? Trải qua cuộc sống khổ cực như những người khác sao? Nếu xưởng dệt vẫn còn thì chúng ta vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế. Em nghĩ mình nhìn thấy được tương lai à, có muốn cược với chị một ván không?
Tuy Phùng Thanh cảm thấy ngữ điệu của chị mình không giống như trước, nhưng chị ấy lại nói rất đúng. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống nghèo khó. Trước kia là cô hai nhà họ Phùng, quần áo Tây Phương chất đầy tủ, uống trà chiều trong vườn hoa mỗi ngày, giường ngủ cũng đầy tràn những con búp bê quý giá. Cô muốn quay trở lại khoảng thời gian đó, vì thế cô sẵn sàng chịu đựng tất thảy.
Ưu tư của thiếu nữ chỉ như một ngày tháng sáu, thoáng chốc đã vụt qua như nắng như mưa, rất nhanh Phùng Thanh đã quay về với chuyện đi du học của chị mình.
Nhà nhiều thêm một người nên bữa tối cũng phong phú hơn. Bốn món mặn một món canh, còn có gỏi thịt. Hứa Lộc không mở miệng nhiều lắm, không giống như Phùng Thanh luôn miệng cười nói với Lý thị. Dù khóc dù cười cũng phải sống tiếp, ở cạnh gia đình là được.
Tối hôm đó Hứa Lộc lên giường rất sớm, bủa vây xung quanh cô lại có đủ loại tiếng động, vì nhà ở nôi đây san sát nhau nên hiệu quả cách âm không tốt lắm: Có tiếng xay ngô, rồi tiếng muôi va vào nắp nồi, còn có tiếng chuông xe đạp cũ và tiếng rao hàng từ những quán nhỏ ven đường.
Sau tất cả thì cô vẫn cảm thấy không chân thật, giống như sáng mai tỉnh lại cô sẽ thấy mình vẫn còn ở thế giới cũ, đã có công ăn việc làm. Nhưng cô biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa. Bây giờ tự trách cũng vô ích, nhất định phải sống ở nơi đây thật tốt.
Mấy ngày sau đó, Hứa Lộc đều đi sớm về trễ. Lý thị không yên tâm nên dặn dò bác Đinh phải theo sát cô. Buổi tối ông báo lại là cô hay đến những quán trà hoặc quán ăn ven đường ngồi suốt một ngày để thăm dò tin tức.
Sáng hôm nay Hứa Lộc dậy rất sớm. Cô chọn một bộ quần áo kiểu phương Tây và một đôi dày da màu nâu để mặc vào, còn kết hợp với vớ trắng và trang điểm. Vốn là cô định mua bộ đồ này để mặc trong lễ tốt nghiệp, tiếc là chưa có cơ hội đã phải về nước.
Hứa Lộc bỏ lá thư kia và một phần tài liệu mười trang giấy mà cô đã thức đêm để hoàn thành vào một tập hồ sơ rồi thản nhiên đi ra khỏi phòng. Lúc đó ở nhà chính, Lý thị và má Bao vẫn đang chọn thức ăn, thấy cô đi ra thì hai mắt vụt sáng.
Dung mạo của Phùng Uyển vốn xuất chúng, bây giờ ăn mặc như vậy lại càng giống một vị tiểu thư quý tộc.
Hứa Lộc bị nhìn như thế cảm thấy không tự nhiên, bèn vờ ho nhẹ rồi nói: “Mẹ, con muốn gửi lại mấy cuốn sách cho một người bạn, mẹ và mọi người cứ ăn trước, đừng chờ con làm gì.”
“Hay là để bác Đinh đưa con đi nhé?”
Hứa Lộc suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Bác Đinh đổi quần áo xong thì đi cùng cô ra cửa, còn gọi giúp cô một chiếc xe kéo từ một người bạn.
Mặc dù cùng ở trong tô giới Pháp, nhưng nhà của họ Phùng bây giờ thật sự khác với những ngôi biệt thự trong này một trời một vực. Đường đi rộng rãi vô cùng, ở lối vào còn có một cái cổng sắt màu đen cao chót vót. Một vài người lính canh gác ngăn xe của Hứa Lộc lại, dò hỏi theo nhiệm vụ: “Tiểu thư tìm ai?”
Bác Đinh nhìn Hứa Lộc với vẻ hơi hốt hoảng, nhưng Hứa Lộc chỉ bình thản bước xuống xe rồi nói: “Mọi người cứ chờ con ở đây đi ạ, con sẽ tự đi vào trong.”- Sau đó cô tiến đến trước mặt người lính kia, nói như thật: “Tôi phải vào số 12, là ngài Phó gọi tôi đến.”
Nghe được hai chữ “Ngài Phó”, ngay lập tức khuôn mặt của người lính kia lộ rõ vẻ kính nể. Thấy vị tiểu thư trước mắt quả thật rất xinh đẹp, cả lời nói lẫn cử chỉ đều uyển chuyển khuôn phép, cũng không phạm vào quy định nên để cô đi qua an toàn.
Hứa Lộc đi vào trong thì phát hiện ra con đường mình đi ngày càng rộng rãi và yên tĩnh hơn, hai bên đường là những căn biệt thự sang trọng, còn có trồng mấy hàng ngô đồng của Pháp. Cô theo dõi số nhà, lúc tìm được đến số 12 thì bị cảnh tượng bên ngoài nơi này dọa sợ.
Đứng bên ngoài cánh cửa sắt to lớn là năm sáu người đàn ông cao to lực lưỡng, tất cả bọn họ đều mặc những bộ quần áo màu đen và mang giày xanh. Mà ở bên cạnh họ, một hàng dài những người với phần lưng ướt đẫm mồ hôi và đồ đạc chất đầy trên tay đang chờ đợi điều gì đó. Đếm sơ lược một chút cũng thấy đã gần hơn trăm người rồi.
Vì cô đứng trước cửa quá lâu nên bọn họ cũng chú ý đến. Một người trong số đó đi tới quát: “Này, đây là biệt thự của nhà họ Phó. Những người không có nghĩa vụ mời tránh ra chỗ khác! Muốn gặp Lục gia thì đi qua bên kia xếp hàng!”
Hứa Lộc suy nghĩ một chút rồi nói với người đó: “Tôi có chuyện riêng cần gặp ngài Phó.”
“Chuyện… Riêng?”- Người kia lặp lại với vẻ đầy nghi hoặc. Không lẽ đây là người tình mới của Lục gia? Nhưng đây không giống kiểu Lục gia thích… Nhưng nếu thật sự là vậy thì bọn họ không đắc tội nổi.
“Tiểu thư là minh tinh à? Hay là, nói thử tên họ một chút?”
“Tôi không mang theo danh thiếp. Phiền anh vào báo lại với ngài Phó, có con gái của Phùng Dịch Xuân đến tìm ngài ấy.”- Hứa Lộc đưa lá thư trong tay ra, còn không quên kẹp vào hai thỏi bạc trắng.
Người đàn ông không nhận tiền mà chỉ lấy là thư, nhận ra đây đúng là bút tích của Phó Diệc Đình thì gọi ngay người vào thông báo. Lục gia của bọn họ rất ít khi nào cầm bút, bình thường đều là bảo người đi truyền tin trực tiếp. Có thể khiến ngài ấy hạ bút thì giao tình quả thật không tâm thường. Bọn họ là người giữ cửa, không thể không biết chút đạo lý này.
Tuy trong lòng rất thấp thỏm nhưng Hứa Lộc cũng không nao núng mà kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ mặc âu phục, tướng mạo lịch sự đi ra mở cửa, còn không quên nói với cô: “Cô Phùng, tôi là Vương Kim Sinh – thư ký của Lục gia. Mời ngài đi theo tôi.”
“Phiền anh rồi.”
Hứa Lộc không hề nghĩ thư ký của Phó Diệc Đình sẽ đích thân ra đón mình, vì thế cô đi vào trong căn biệt thự giữa ánh mắt hâm mộ của vô số người đang xếp hàng ở đó.
So với khi đứng nhìn từ bên ngoài thì vườn hoa bên trong còn nguy nga tráng lệ hơn: Sân cỏ được cắt tỉa gọn gàng rộng như một sân golf đích thực. Những luống hoa và bụi cây được chăm sóc tỉ mỉ, còn có đài phun nước kiểu phương Tây tuyệt đẹp.
Một khu vườn như thế này, đừng nói là ở dân quốc, ngay cả ở thời của cô cũng có thể xem là xa xỉ bậc nhất.
Hứa Lộc không dám nhìn lung tung nữa mà im lặng đi lên thềm đá, chờ Vương Kim Sinh mở cái cửa gỗ đào được chạm trổ tuyệt đẹp kia.
Nơi này quả thật chẳng khác một tòa lâu đài là bao. Vách tường được làm từ gỗ thô có chạm bạc, rèm cửa bằng lông thiên nga màu rượu chát, bên ngoài những khung cửa sổ to sát đất là vườn hoa rực rỡ kiêu sa. Ở giữa đại sảnh có đặt một bộ bàn ghế salon bằng da thật, phía sau có một cây đàn dương cầm màu đen. Nơi này còn trưng bày rất nhiều tượng cẩm thạch quý và bình cổ, không khí vừa trang nghiêm lại khiến người khác phải trầm trồ thán phục.
Xung quanh Hứa Lộc có vài người giúp việc đang cẩn thận lau chùi đồ đạt, bọn họ không dám thở mạnh nên cũng khiến Hứa Lộc thấy lo lắng.
Nhà họ Phó và nhà cô hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới.
Vương Kim Sinh mời cô ngồi rồi hỏi: “Lục gia đang bận nghe điện thoại, phiền tiểu thư chờ một lát. Cô muốn dùng cà phê hay hồng trà?”
“Hồng trà, cảm ơn.”- Hứa Lộc ngồi trên ghế, hai chân đặt lên tấm thảm nhung đắt tiền kia. Thấy bên trên hằn lên một dấu giày thì cô thản nhiên đưa chân sang chỗ khác.
Một lát sau, người giúp việc đã bưng hồng trà, sữa và đường lên. Trà cụ được làm bằng sứ trắng mạ vàng, hồng trà cũng là loại thượng hạng của Anh quốc, rất thích hợp với những tiểu thư. Hứa Lộc nhớ thầy dạy tiếng Nhật của cô rất thích loại hồng trà này, lúc nào đi công tác ở Anh về ông cũng mang tặng cô một ít.
Ở thế giới của cô, muốn uống hồng trà dễ như trở bàn tay. Nhưng ở thời dân quốc này, đây chỉ là đặc quyền của những kẻ giàu có.
Hứa Lộc đang dùng trà thì nghe có tiếng người đi từ trên lầu xuống. Cô lơ đãng ngẩng đầu thì thấy ngay một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ váy dài Hoa Kỳ màu trắng xuất hiện ở chân cầu thang. Vóc người của cô ta rất uyển chuyển, đôi cánh tay trắng nõn không tì vết, mái tóc hơi xoăn, ngũ quan tinh xảo như một diễn viên trên tạp chí.
Không đúng, hình như đây là một ngôi sao thật. Hứa Lộc đã đọc được một tờ báo nói về bộ phim ra mắt sắp tới của cô ta, và tên cô ta là Tô Mạn. Nhưng vì sao cô ta lại ở đây?
Hình như Tô Mạn không vui lắm, hốc mắt lẫn cái mũi đều đỏ ửng lên.
Hứa Lộc vội vã cúi đầu, vờ như không nhìn thấy cô ta.
Tô Mạn đi ngang qua cô, gọi một tiếng “Kim Sinh” như thể đã rất quen thuộc với nơi này.
Vương Kim Sinh đi đến ngay, lễ phép hỏi: “Không biết cô Tô cần gì?”
Tô Mạn nói với vẻ đầy buồn bực: “Chiều nay tôi còn một buổi quay nên bây giờ phải về rồi. Chỉ sợ ngoài kia có ký giả, gọi xe không tiện lắm. Ngài Phó bảo cậu lái xe đưa tôi đi.”
“Dạ.”
Hứa Lộc còn chưa kịp dùng “độ hít drama” của mình để đoán thử mối quan hệ của vị minh tinh này và Phó Diệc Đình thì Tô Mạn đã nhìn thấy cô.
Dù cô ta đã gặp không ít loại mỹ nhân ở chốn showbiz, nhưng vẫn bị cô gái ngồi trước mặt này hấp dẫn. Vẻ đẹp của người này vừa rực rỡ vừa nhẹ nhàng như mây gió, có thể gọi là “không nhiễm bụi trần”: Cả người toát lên một vẻ đẹp thuần khiết và trong trẻo khó diễn tả được thành lời.
Cảm thấy có một sự uy hiếp không nhẹ, Tô Mạn bước đến trước mặt Hứa Lộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]