Vốn là Thiệu Hoa định một tuần nữa mới ghé Thượng Hải, nhưng lòng ông như lửa đốt, cuối cùng phải bắt qua lại nhiều chuyến xe để đến trước hẹn. Vậy mà nhà họ Phùng đã đổi chỗ ở, ông tìm mãi mới đến được đây, vừa định gõ cửa thì nghe thấy có tiếng người gọi mình.
Phùng Thanh đón lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Thiệu Hoa, thoạt trông rất vui vẻ: “Sao bác Thiệu đến nhanh vậy ạ? Con còn tưởng mẹ con bảo phải một tuần nữa.”
“Bác nhớ cha con nhiều lắm, vừa xong công việc là bác đến ngay. Con mau đưa bác đi gặp ông ấy đi.”- Ông nói.
Phùng Thanh bèn mời Thiệu Hoa vào gian nhà chính, vừa định bước đi thì bỗng ông quay đầu lại. Thấy con trai mình còn đứng lưỡng lự bên ngoài, ông nhíu mày: “Tử Duật, sao con còn chưa vào?”
Lúc này, Thiệu Tử Duật mới đi thật chậm vào trong. Anh ta trông rất trắng, hơi cao trên trung bình một chút, ngũ quan anh tuấn lịch sự, đeo kính gọng vàng. Trông Thiệu Tử Duật không tình nguyện một chút nào cả. Vừa nhìn thấy Phùng Thanh, việc đầu tiên anh ta làm là quan sát cô từ trên xuống dưới một chập, đoạn mới hỏi dò: “Ba, người ba nói không phải vị này đấy chứ?”
Dung mạo bình thường, chẳng có chút khí chất nào để khen, quả đúng là như anh ta tưởng tượng. Một cô gái con người quen thuộc gia đình kiểu cũ, sao có thể tân tiến cho được?
Thiệu Hoa quát lên: “Con có hiểu lễ nghĩa không hả? Đây là cô hai, đáng lẽ con phải gọi một tiếng em!”
Ngược lại, Phùng Thanh tỏ vẻ thân thiết: “Anh Tử Duật.”- Nghe Lý thị nói vị Thiệu Tử Duật này vừa tốt nghiệp thạc sĩ Luật ở Anh, thành tính xuất sắc, tuổi còn trẻ đã tài giỏi như vậy.
Thiệu Tử Duật không đáp lại, anh ta nghĩ dù sao mình cũng không quen cô gái này, sao phải gọi anh – em gì? Thiệu Tử Duật tiếp tục đánh giá căn nhà đã cũ kỹ, khắp nơi đều lộ ra mấy chữ “kiết xác”. Không hiểu ba anh ta đã quen mấy người này như thế nào nữa.
Xưa nay anh ta lớn lên ở Hương Cảng, vừa lên trung học đã được đưa sang nước ngoài, tất nhiên cũng chưa từng gặp người nhà họ Phùng, không có giao tình cũng là chuyện thường thôi. Lần này Thiệu Tử Duật về nước, nghe ba bảo đã định chung thân cho mình thì phản đối cật lực, nhưng Thiệu Hoa lại mang tiền chu cấp ra để đe dọa anh ta, bắt anh ta phải đi chung ra Bắc.
Nay có cơ hội gặp mặt, không ngờ nhà họ Phùng còn chán hơn cả tưởng tượng của anh ta. Thiệu Tử Duật đã quyết phải phân rõ giới hạn.
Thiệu Hoa không thèm nhìn con trai mà đi vào thăm bạn mình. Ông ngồi bên thành giường, kích động nắm lấy tay bạn với hai hốc mắt ửng đỏ, thở dài mãi khôn nguôi. Ông nhớ lúc chuẩn bị rời Thượng Hải, hai người còn hẹn lần gặp sau sẽ hàn huyên mấy chén, không ngờ chỉ mới mấy tháng mà lão hữu đã thành thế này.
“Nguyên cớ nào đã khiến cha con bệnh?”- Thiệu Hoa hỏi Phùng Thanh.
Phùng Thanh cúi đầu: “Lúc đó con đang đi học thì nghe mẹ nói cha bị bệnh, đưa ông đến bệnh viện thì bác sĩ cũng không có cách chữa tốt hơn, chỉ có thể đưa lại về nhà. Ông có tỉnh lại được hay không còn phải xem ý trời nữa, thưa bác.”
Thiệu Hoa nghe xong, không khỏi cảm thấy buồn bã hơn, vậy thì có khác nào nửa tử hình? Ông còn tưởng Phùng Dịch Xuân chỉ là không có tiền chữa bệnh nên mới tạm đưa về nhà thôi, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.
Thiệu Tử Duật không thích mùi thuốc trong phòng nên chỉ đứng ngoài cửa, khẽ che miệng và mũi. Anh ta cực kỳ ghét những chốn âm u… Mãi cho đến khi thấy một vị phụ nhân và một cô gái trẻ tuổi xuất hiện, hai mắt anh ta bừng sáng trong thoáng chốc. Vị phu nhân kia mặt quần sam kiểu cũ, dung mạo đoan trang. Mà cô gái bên cạnh, tuổi tác hẳn là trạc mình, lại xinh đẹp vô cùng, vừa thanh thuần lại mềm yếu, không khỏi khiến người khác cảm thấy luyến tiếc.
Lý thị thấy anh ta, đầu tiên là khẽ sững sờ, nhưng bà phản ứng kịp ngay: “Tử Duật phải không con? Lúc còn bé bác đã gặp con một lần.”
Lúc này Thiệu Tử Duật mới rời mắt khỏi Hứa Lộc, nhìn Lý thị rồi cúi người: “Bác gái, con chào bác, ba con đang ở trong ạ.”
Lý thị và Hứa Lộc cùng đi vào trong, từ đầu đến cuối cô chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái. Dù sao cô cũng không đồng ý mối hôn sự đó, bất luận là anh ta có cao thấp mập ốm thế nào cũng chẳng vào được mắt cô.
Lý thị gặp Thiệu Hoa, tự nhiên chuyện mãi không hết, mấy người trẻ liền lui ra ngoài để không quấy rầy hai người. Má Bao và bác Đinh đều đã đi mua thức ăn, trong nhà cũng không còn người làm nên Phùng Thanh phải đích thân đi pha trà cho Thiệu Tử Duật. Hứa Lộc ngồi một bên, cứ cảm thấy có ánh mắt hướng đến mình với vẻ dò xét.
“Cô Phùng, để tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Thiệu Tử Duật.”- Thiệu Tử Duật chủ động nói trước: “Năm nay 23, vừa học xong thạc sĩ Luật ở Anh. Tôi đã từ chối chính sách hậu đãi địa phương đề về nước.”- Lúc giới thiệu về mình, anh ta có cảm giác ưu việt vô cùng. Cũng không trách được, dù gì số người tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài ở tuổi 20 cũng chẳng được mấy ai.
“Chào anh.”- Hứa Lộc đáp, không hứng thú mấy, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiệu Tử Duật nghe giọng cô, cảm thấy lời cô như gió xuân thổi qua tán lá khiến người khác dễ chịu. Cô gái này lại là kiểu anh ta thích, ôn thuận dịu dàng, hẳn sau khi kết hôn sẽ rất ngoan ngoãn. Anh ta nghe nói cô gái này cũng là du học sinh, xem ra hai người có điểm tương đồng. Dù gia thế lẫn bối cảnh đều kém xa nhưng anh ta có thể tạm lơ đi như không thấy.
“Hình như tiểu thư là du học sinh Nhật Bản, không biết là ngành gì?”- Thiệu Tử Duật tìm đề tài.
“Kinh doanh, nhưng tôi chưa học xong thạc sĩ đã về nước.”- Hứa Lộc thẳng thắn.
Thiệu Tử Duật cảm nhận được sự lãnh đạm của đối phương thì đẩy kính, sắc mặt trầm xuống.
Với gia thế và bối cảnh của anh ta, bình thường phụ nữ nhào lên còn chưa đủ, tiểu thư Phùng này đang chơi “lạc mềm buộc chặt” với anh ta sao? Anh ta không tin phu nhân chưa nhắc đến chuyện hôn ước của hai người.
“Xem ra tiểu thư không muốn nói chuyện với tôi?”- Thiệu Tử Duật nghiêm túc: “Ba tôi đã nói chúng ta có hôn ước từ nhỏ. Mặc dù trước kia chúng ta chưa gặp nhau nhưng hiện tại có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm. Với thái độ của tiểu thư như hiện tại, tôi cảm thấy cô khó mà trở thành một người vợ tốt.”
Hứa Lộc cảm thấy hình như mình vừa nghe một câu chuyện hài: “Công tử Thiệu, tôi đã nói muốn kết hôn với anh khi nào? Anh là du học sinh, vốn đã tiếp tu nền giáo dục tiên tiến, anh sẽ không ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình như thế chứ? Giữa chúng ta không có cơ sở tình cảm nào, miễn cưỡng đến với nhau sẽ không hạnh phúc. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Thiệu Tử Duật sửng sốt, cảm thấy mình đã bị lăng nhục: “Như vậy là cô có ý gì? Chúng ta không hợp nhau chỗ nào?”
“Không hợp hết từ đầu đến chân.”- Hứa Lộc đứng lên, ngồi xích ra xa một chút: “Ngài cũng đừng lãng phí thời gian với tôi làm gì.”
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào chuyện của mình cũng thuận buồm xuôi gió, Thiệu Tử Duật đã ngã xuống bao giờ? Thế mà lúc này anh ta lại bị người khác cự tuyệt như “chém đinh chặt sắt” thế? Anh ta cảm thấy giận giữ, mặt nở đến đỏ bừng. Nếu bây giờ anh ta mà mắng người hẳn là sẽ to tiếng lắm.
Phùng Thanh bưng trà nước đến, anh ta uống liền mấy ly rồi đặt ly lên bàn cái “cạch”. Phùng Thanh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra giữa hai người, chỉ cảm thấy bầu không khí nặng nề. Vốn cô nàng định hỏi chuyện ở Anh của Thiệu Tử Duật, bây giờ không dám lên tiếng nữa luôn.
Một lát sau, Lý thị và Thiệu Hoa ra đến nơi, trông hai người đều đượm bi thương.
Thiệu Hoa thấy Hứa Lộc thì vui lại ngay: “Tiểu Uyển phải không con? Ba năm không gặp. trông con lại càng duyên dáng yêu kiều hơn. Sau này ai lấy được con hẳn là phải có phúc lắm.”
Lý thị nhìn con gái đầy vui mừng: “Bây giờ cả gia đình chỉ dựa vào mỗi con bé, không có nó thì em cũng không biết làm gì cho phải. Nhà máy dệt vốn tưởng sắp phá sản hiện đã khôi phục lại chuyện kinh doanh như cũ, làm ăn cũng không tệ lắm.”
Thiệu Hoa gật đầu không ngừng được, Hứa Lộc cũng gọi một tiếng “Bác Thiệu.”
“Đây là khuyển tử, Thiệu Tử Duật, hai đứa đã từng gặp rồi đúng không? Thằng nhóc này mới ở Anh về, là con mọt sách nên nhiều chuyện không biết gì cả, sau này còn phải nhờ tiểu Uyển dạy nó nhiều một chút.”- Thiệu Hoa gọi Thiệu Tử Duật tới rồi đẩy đến trước mặt Hứa Lộc. Cơn giận của anh ta còn chưa tan nên anh ta chẳng nói năng gì, Hứa Lộc lịch sự nhận lời. Lý thị mời hai cha con Thiệu Hoa ở lại dùng cơm trưa, nghĩ muốn tạo cho hai đứa bé thêm chút cơ hội.
Má Bao và bác Đinh không biết chuyện hai cha con đến nên chỉ mua thức ăn bình thường, may mà Thiệu Hoa mang theo rất nhiều gà và vịt quay sẵn, chất đầy cả bàn ăn. Lúc ăn cơm, Lý thị cố ý sắp xếp Hứa Lộc và Thiệu Tử Duật ngồi cạnh nhau, còn tỏ ý tạo chuyện phiếm. Trong suốt quá trình chỉ thấy Hứa Lộc cúi đầu dùng bữa mà không tiếp lời, bản thân Thiệu Tử Duật kiêu ngạo, ban nãy bị từ chối nên cũng không thèm nói tiếp. Cuối cùng, chỉ có Lý thị, Thiệu Hoa và Phùng Thanh là nói nhiều nhất.
Lý thị cố ý ra dấu với con gái, Hứa Lộc cũng xem như không thấy. Từ đầu cô đã phản đối chuyện ép duyên này rồi, hơn nữa cô cũng không có chút hảo cảm nào với người này, ngay cả giả bộ tử tế cô còn lười nữa là. Thiệu Hoa cảm thấy giữa hai người có vấn đề, nhưng ông cảm thấy chuyện tình cảm giữa mấy người trẻ, trưởng bối không nên can thiệp, tránh để mọi việc bị đảo lộn. Sau bữa trưa, Thiệu Hoa đưa Thiệu Tử Duật đến cáo từ, ông cho biết mình đang ở đường Lợi Ái thuộc tô giới tự do, nếu có chuyện cứ đến tìm ông. Thiệu Hoa còn bảo sẽ ở lại Thượng Hải dài ngày, nên sẽ thường xuyên ghé thăm Phùng Dịch Xuân.
Lúc ra đến đường lớn rồi, Thiệu Hoa mới xụ mặt hỏi Thiệu Tử Duật: “Ban nãy hai đứa trò chuyện gì bên ngoài, cha cảm thấy tiểu Uyển có thành kiến với con? Cha đã nói con bao nhiêu lần rồi? Tiểu Uyển là đứa trẻ tốt, không lấy được nó con sẽ hối hận. Cha nghe nói toàn bộ sản nghiệp nhà họ Phùng phải dựa hết vào con bé mới vực dậy được, một nữ chủ tương lai vừa tài vừa sắc như vậy, con muốn đi tìm ở đâu nữa?”
“Cha, căn bản là người ta không muốn lấy con, còn nói chúng con chẳng hợp chỗ nào hết.”- Thiệu Tử Duật buồn bực.
“Vậy chắc chắn là do con không tốt! Đừng có tưởng cha không biết, con vừa vào nhà họ Phùng đã bày đặt ngại đông ngại tây, con còn dám mong người ta có ấn tượng tốt với con? Lấy vợ phải lấy hiền, quan trọng là tính cách!”- Thiệu Hoa vỗ vai con trai, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: “Cha không cần biết, đứa con dâu này cha đã quyết rồi, không cần biết con làm cách nào. Nhưng con phải thuyết phục được con bé cho cha.”
“Cô ấy coi thường con như thế, con phải làm sao chứ?”
“Cha thấy con sách gì cũng đọc, cuối cùng cũng chỉ biết có sách.”- Thiệu Hoa nhịn không đá con mình: “Con bé xem thường con thì con không theo đuổi nữa? Hạ mình xuống một chút, bỏ bớt mặt mũi đi, phụ nữ không chịu được cạn tào ráo máng, cái này còn phải để cha dạy con nữa sao?”
Thật ra là Thiệu Tử Duật chưa yêu ai bao giờ, càng không biết phải làm sao để khiến phụ nữ vui. Lúc trước còn ở nước ngoài, chỉ có con gái viết thư tình cho anh ta mà thôi, nhưng dù có “tình ý thắm thiết” đến đâu anh ta cũng chẳng thèm để ý, chỉ quăng hết đi rồi chú tâm vào học tập. Hai mươi mấy năm đời người, lần đầu tiên biết mùi cũng là từ Phùng Uyển mà ra.
“Phải rồi, mấy ngày nữa có tiệc ở biệt thự họ Diệp, con đi thay cha đi.”- Thiệu Hoa dặn dò: “Hôm đó cha có buổi họp, không thể phân thân được.”
Thiệu Tử Duật không thích xã giao: “Không đi không được sao cha?”
“Không thể đắc tội người như Diệp Bỉnh Thiêm được. Con đi xem như là mở rộng quan hệ, Phó Diệc Đình cũng đến đấy.”
Thiệu Tử Duật đã được nghe danh Phó Diệc Đình, như sấm bên tai. Anh ta cũng rất muốn biết rốt cuộc người được gọi là “đứng đầu” Thượng Hải này là nhân vật ba đầu sáu tay nhường nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]