Editor: Selene Lee
Lúc Hứa Lộc kịp nhận ra là mình đã nói gì, phản ứng đầu tiên của cô là: Đồ điên!
Với thân phận và địa vị của họ, thậm chí còn chệnh lệch về thế giới. Yêu nhau, khó khăn chồng chất. Cứ coi như là cô thích anh, vậy cũng không nên biểu lộ ra ngoài thẳng thắn như thế, hẳn phải tự “biết khó mà lui”.
Có thể mọi thứ sẽ khác, nếu anh chỉ là Phó Diệc Đình – một người xa lạ mới gặp chẳng quan trọng, thì lúc này cô sẽ chẳng như vậy. Hẳn là anh đã tính toán kĩ càng, ép buộc phải nói ra suy nghĩ chân thật, nhìn thẳng vào trái tim mình.
Giờ phút này, hơi thở anh bao lấy cô, như những giấc mộng dây dài mấy tháng nay của Hứa Lộc. Cô thích anh là thật, điều này không thể chối. Tuổi còn trẻ, không có những ưu tư phiền muộn như đa phần người trưởng thành, dễ dàng thẳng thắn với chính mình. Cô muốn đối diện với nội tâm của bản thân chứ không phải trốn tránh.
Răng môi hai người chạm nhau, khoang miệng bị khuấy động như hàng loạt những cơn sóng thần ập đến. Cảm giác “củi khô bén lửa” này kích thích từng tất da thịt cô, mà đầu óc cô cũng hưng phấn theo như thế. Chẳng mấy chốc, Hứa Lộc bị hôn đến mức thở không nổi nữa, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Ngay lúc này, Phó Diệc Đình buông cô ra, để hô hấp của cô nhận vào một làn không khí mới. Hứa Lộc hơi cúi đầu, ngực nhấp nhô lên xuống, hàng mi dài mà cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-vien-cong-luoc/2295518/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.