Editor: Selene Lee
Phó Diệc Đình cũng không gọi ngay cho Hứa Lộc mà ngồi xuống một lát để bình tĩnh lại. Cô nhóc kia vốn thông minh lanh lợi, anh mà gọi ngay thì cô sẽ biết. Chuyện giữa anh và Diệp Bỉnh Thiêm sớm muộn gì cũng có hôm nay, nhưng lời ông ta đã đạp anh xuống lòng đất.
Phó Diệc Đình không sợ Diệp Bỉnh Thiêm, dù là đánh nhau thế nào đi nữa, nhưng bây giờ có Phùng Uyển và gia đình cô, anh không muốn để cô bị kéo theo.
Anh mở ngăn kéo, cầm một bao thuốc ra rồi tựa lưng vào ghế tìm bật lửa. Mùi thuốc lá có thể khiến tâm trạng anh bình tĩnh một chút, đoạn anh mới cầm ống nghe lên, gọi đi.
Điện thoại thông rất nhanh, một giọng quen thuộc truyền đến: “Xin chào, xưởng dệt Phùng Ký đây ạ.”
“Là anh.”- Phó Diệc Đình hút một hơi, nói với vẻ lười biếng: “Thím Lưu nói em tìm anh?’
Quả nhiên cô không nhận ra gì cả, thậm chí còn nói với giọng ríu rít: “Dạ, mẹ em đồng ý gặp anh rồi, ngày mốt anh có thời gian chứ? Đến nhà em ăn một bữa cơm đi.”
Phó Diệc Đình cười khẽ: “Vậy mẹ vợ muốn anh đến dạm hỏi hay bàn luôn ngày cưới thế?”
Hứa Lộc nghe vậy thì đỏ mặt: “Cái gì mà dạm hỏi, chỉ là ăn bữa cơm nhạt rồi chuyện trò một lát thôi. Anh đến là được rồi, đừng mang theo gì cả.”
Phó Diệc Đình từ tốn: “Phùng Uyển, anh không còn trẻ nữa, em đã chuẩn bị gả cho anh chưa? Anh không đợi được nữa đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-vien-cong-luoc/2295459/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.