Chương trước
Chương sau
“Lúc chị đánh Diệp Thiến tôi chợt cảm thấy chị còn yêu tôi, còn muốn chơi đùa với chị, nhưng hiện tại... diễn không nổi nữa.” Hắn tắt vòi nước, nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi mỉa mai nhếch lên: “Thế nào, nhất thiết muốn biết chân tướng như vậy, là muốn bồi thường cho tôi, hay là muốn nhắc lại một lần chuyện đã chia tay?”

 

Môi tôi giật giật, nhưng không nói được lời nào. Giây phút này thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, Tần Diễm cũng không sốt ruột, chỉ kiên nhẫn chờ tôi mở miệng.

 

“Tần Diễm, tôi... tôi muốn bồi thường cho cậu, nhưng tôi không muốn giẫm vào bi kịch, nếu cái giá phải trả khi ở bên tôi là cậu phải chết, tôi tình nguyện chia tay với cậu ngay bây giờ...” Rõ ràng là một câu không thể đơn giản hơn, tôi lại nói vô cùng khó khăn.

 

Tần Diễm hờ hững cười: “Chị thật đúng là tuyệt tình trước sau như một, đã nói sẽ cho tôi làm sói nhỏ của chị cả đời nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn vứt bỏ tôi.”

 

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt tôi, nâng bàn tay ướt sũng lên chế trụ cằm tôi: “Hạ Lam Tuyết, chị biết không, tôi nguyện làm sói nhỏ của chị, chứ không muốn làm một con ch.ó hoang chị gọi đến là đến, bảo đi là đi!”

 

Giọng điệu của hắn lạnh nhạt xơ xác, từng chữ đều như dấu chấm tàn nhẫn.

 

Cơn đau dày đặc lan từ tim đến tứ chi. Giống như là lăn qua tấm sắt đ.â.m đầy kim thép, tôi đau đến cả người co quắp không ngừng.

 

“Thế nào, cằm đau, hay là nơi này đau?” Tay phải hắn di chuyển xuống, nắm thành quyền đ.ấ.m vào n.g.ự.c tôi, lực không nặng nhưng lại va vào tôi mạnh đến mức tôi không thể đứng vững được, khóa chặt khung cửa mới ngừng ngã xuống.

 

“Tần Diễm, tôi thừa nhận tôi đã phụ lòng cậu, mặc kệ cậu có tin hay không, tôi chưa bao giờ khinh thường cậu một chút nào...”

 

Hai tay tôi nắm chặt thành quyền, hàm răng vẫn không ngừng run rẩy.

 

“Miệng mọc ở trên người chị, nói như thế nào là tự do của chị, chị xem thường tôi cũng được, không xem thường tôi cũng được, nhưng chị muốn vứt bỏ tôi là sự thật.”

 

Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, sâu trong đáy mắt nổi lên ánh sáng vừa tà ác vừa lạnh lùng: “Hạ Lam Tuyết, chị hại c.h.ế.t tôi, bây giờ sao lại khó chịu cái gì chứ?”

 

5

 

Một chữ “chết” kéo tôi trở lại vực thẳm đau khổ của kiếp trước.

 

Tôi ôm ngực, đau đớn cong người lên: “Tôi thừa nhận là tôi hại cậu, nếu như ngày đó tôi không cãi nhau với cậu, cậu sẽ không đua xe, cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ.”

 

Giọng tôi nghẹn ngào: “Nhưng Tần Diễm, tôi thà mình chết, cũng không muốn người c.h.ế.t là cậu...”



 

“Vậy sao?” Hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Nhưng chị biết không, vốn dĩ người đáng bị c.h.ế.t chính là chị...”

 

Tôi bị những lời này làm cho da đầu tê dại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Ý cười trên khóe môi hắn lạnh lẽo châm chọc: “Chị còn nhớ rõ ngày đó tôi lái xe gì không?”

 

Tôi còn chưa mở miệng, hắn đã cắt đứt lời nói của tôi.

 

“Là chiếc Lexus LFA của chị.” Hắn híp mắt, nụ cười lạnh lẽo: “Hệ thống điều khiển của chiếc xe đó bị hỏng, tôi chạy điên cuồng, đến khi kịp phản ứng, đã không dừng lại được nữa...”

 

Giống như sấm sét đánh vào đầu, đầu óc tôi bị chấn động đến ong ong. Một ý nghĩ nhanh chóng hình thành trong đầu tôi, tôi bất tri bất giác nín thở.

 

Tần Diễm đánh giá tôi từ trên xuống dưới vài lần: “Nhìn dáng vẻ giật mình này của chị, để tôi đoán xem, sau khi tôi chết, cảnh sát giao thông có kết luận vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn phải không?”

 

Tôi nhớ tới bản kết luận tai nạn kia. Môi ngập ngừng vài cái, nhưng làm thế nào cũng không nói ra chữ “phải”.

 

“Ồ, quả nhiên là như thế.” Tần Diễm vẫn đang cười, chỉ là đáy mắt lạnh lẽo, nhìn không chút ý cười: “Hạ Lam Tuyết, có người muốn g.i.ế.c chị, nhưng tôi lại bất hạnh trở thành kẻ c.h.ế.t thay, hiện tại chị cũng đã trở lại.”

 

Hắn tiến đến bên tai tôi, dùng giọng thân mật của tình nhân thì thầm: “Như vậy, có thể nói cho tôi biết là ai muốn g.i.ế.c chị không?”

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

 

“Tôi... Tôi không biết...” Tôi đau đớn ôm đầu, nói một câu tối nghĩa.

 

Vừa trở về đã bị chân tướng cái c.h.ế.t của Tần Diễm làm cho trở tay không kịp.

So với chuyện này cái làm cho tôi đau đớn hơn, là tôi tuy rằng đã trở lại nhưng lại giống như một kẻ ngốc cái gì cũng không biết, không biết Tần Diễm c.h.ế.t không phải là chuyện ngoài ý muốn, không biết hắn c.h.ế.t thay tôi, càng không biết là ai là người muốn hại tôi.

 

Hệ thống điều khiển, tai nạn xe cộ, c.h.ế.t thay... Tôi như bị một tấm lưới vô hình bao lấy, không thoát ra được, càng không biết người kết lưới là ai...

 

“Không biết, vậy chị trở về làm gì?” Tần Diễm không chịu buông tha: “Chị có biết lúc tôi c.h.ế.t đau đớn như thế nào không, xương sườn gãy đ.â.m thủng tim, cho dù sống lại một lần, chỗ này của tôi vẫn đau đớn không ngừng.”

 

Hắn nắm lấy tay tôi, dùng sức ấn vào vị trí trái tim: “Hạ Lam Tuyết, chị nợ tôi một mạng!”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.