Bóng dáng nam thanh nữ tú của hai người trước mặt trở nên quấn quýt vô cùng. Bạch Khởi Song và Dực Sinh kéo nhau theo sau, tìm cho mình một gian hàng khác chuyên bán dây chuyền để ngắm nghía. Vừa để tiện quan sát nhất cử nhất động của Hàn Khang Dụ, lại vừa có thể dễ dàng bao biện cho hành động bám đuôi của họ.
Quả như những gì Bạch Khởi Song đoán, Hàn Khang Dụ đi thẳng tới quầy nhẫn cưới. Những chiếc nhẫn kim cương, dát vàng, làm bằng ngọc bích,... Đẹp một cách mê mẩn. Hai mắt Ngọc Sanh sáng bừng, nụ cười giãn rộng cả khóe miệng.
Ngược lại với sự tíu tít khi trước, tâm trạng của Hàn Khang Dụ bỗng chốc tối lại. Anh chẳng cười cũng không buồn nói chuyện, chỉ đưa tay chỉ vào một chiếc nhẫn nào đó, nói vài câu nhạt thếch.
Ngọc Sanh phụng phịu níu bả vai Hàn Khang Dụ, nhất định không chịu nghe theo.
Chứng kiến cảnh này, Bạch Khởi Song cảm thấy thật hài hước. Cô quay sang nhìn Dực Sinh, thì thầm nói nhỏ:
"Đi thôi. Không có gì hay ho cả."
Dực Sinh buồn cười gật đầu, che chắn cho Bạch Khởi Song, sau đó hai người lên xe trở về.
Hai người về đến biệt thự được nửa tiếng thì Hàn Khang Dụ cũng trở về. Trông thấy Bạch Khởi Song đang ở vườn hoa, anh liền đi thẳng tới, chau mày nhìn cô chất vấn:
"Cả ngày hôm nay cô đi đâu vậy?"
"Liên quan đến anh chắc."
Bạch Khởi Song ghét bỏ trả lời.
Hàn Khang Dụ không vui chút nào trước thái độ này của cô, lập tức nâng cao tông giọng:
"Này này, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-trao-chu-re/908186/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.