Hàn Khang Dụ trở lại trên phòng, tay còn cầm theo một vỉ thuốc cảm. Anh cẩn thận rót nước ấm cho Bạch Khởi Song, không quên dặn dò: "Nếu cảm thấy trong người khó chịu thì hãy nói với anh."
"Vâng!"
Bạch Khởi Song mỉm cười, cười tới nỗi híp cả hai mắt. Chờ sau khi ngấm thuốc, cơn buồn ngủ lại kéo tới, khóe mắt Bạch Khởi Song nặng trĩu. Cô bụm tay lên miền, ngáp một cái thật dài.
"Oa! Em buồn ngủ quá."
Hàn Khang Dụ xoa đầu Bạch Khởi Song, cưng chiều đáp: "Ngủ ngon nhé. Anh sẽ lên với em sau."
Bạch Khởi Song được anh đắp chăn lại cẩn thận, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Chờ tới khi hơi thở của cô đã vang lên đều đều, Hàn Khang Dụ mới yên tâm rời đi.
Bóng tối lại bắt đầu bao trùm khắp căn phòng. Ngay khi cánh cửa khép lại, Bạch Khởi Song từ từ mở mắt. Những mảng sóng cuộn trào liên tục dày vò và thôi thúc cô, muốn Bạch Khởi Song vùng mình vẫy cánh, đem toàn bộ những kẻ đã vùi dập cha con họ dẫm đạp xuống bảy tầng địa ngục.
Khoảnh khắc tấm bài vị của cha bị ả đàn bà lăng loàn kia chà đạp dưới lòng bàn chân, phòng thờ lại trở thành nơi chứng kiến những cảnh thác loạn của Mẫn Hoa Tang cùng người tình… Toàn bộ đều cứa sâu vào xương cốt Bạch Khởi Song không thể nào xóa bỏ.
Cô nắm thật chặt chăn bông, nước mắt mặn chát lại chầm chậm rơi xuống. Cho tới khi phần vải bị nắm trở nên nhăn nhúm, Bạch Khởi Song mới chịu buông tay.
Cùng lúc đó, một số tiếng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-trao-chu-re/908176/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.