"Không có! Cảnh sát Phú, tôi vẫn rất ổn!" 
Bạch Khởi Song bất lực chống trả, nhưng hai bàn tay cô bị Phú Thịnh Văn nắm lại thật chặt, còn cẩn thận kéo lên trên đỉnh đầu. Trong xe khá chặt chội, hai thân ảnh kề sát gần nhau, gần như sắp chạm vào chóp mũi đối phương. 
Nhiệt độ cơ thể của Bạch Khởi Song đã nóng đến mức bỏng rát. Cô ghì chặt hai bắp đùi vào thành xe, ánh mắt van lơn nhìn anh chàng cảnh sát nhiệt tình trước mặt. 
"Tôi nói thật, tôi không sao cả. Tôi chỉ… tôi cắn móng tay theo thói quen mà thôi!" 
"Cô cắn móng tay tới nỗi chảy cả máu à?" 
Phú Thịnh Văn chưa tin, trực tiếp gạt ngang. Xem chừng, anh muốn trói Bạch Khởi Song lại cho tới khi về nhà mới được. Hai người giằng co lẫn nhau, đến mức không hề phát hiện ra ngoài xe có người đang tiến đến gần. 
Thân ảnh cao lớn, một tay xỏ túi quần, tay còn lại lắc lư thẻ VIP, ngoại hình anh tuấn kiệt và đẹp đẽ tới mức hoàn hảo. Trong đôi mắt màu xanh lơ tràn đầy phẫn nộ là một linh hồn đang âm thầm rỉ máu. 
Cộc… cộc… 
"Ai vậy?" 
Bạch Khởi Song và Phú Thịnh Văn đồng loạt lên tiếng, cùng ngoái cổ nhìn ra phía ngoài cửa xe. Sắc mặt Bạch Khởi Song lập tức sa sầm hẳn xuống, tái mét đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn khủng hoảng. Hàn Khang Dụ, anh đang dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn xoáy sâu vào cô, gương mặt không chút cảm xúc, tỉnh queo như chẳng thấy gì. 
Phú Thịnh Văn buông Bạch Khởi Song ra, lật đật mở cửa xe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-trao-chu-re/245255/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.