Sở cảnh sát thành phố.
Bạch Khởi Song bị còng hai tay, ngồi yên bất động trên ghế gỗ. Phía đối diện cô là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, tuổi chạc bốn mươi, đang hung hăng nhìn Bạch Khởi Song chằm chằm.
"Nói đi! Vì sao cô lại muốn hại chết em gái của mình?"
Cảnh sát Lương Tài gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, nghiêm giọng tra khảo.
Bạch Khởi Song vẫn ung dung nhìn thẳng về phía họ, mãi lúc sau mới nhàn nhạt đáp: "Tôi không giết Mẫn Thanh Nghi. Một lực bóp cổ của tôi không đủ sức giết chết đi một mạng người."
Đương nhiên Lương Tài sẽ không nghe lời Bạch Khởi Song. Thân là cảnh sát bao năm, anh ta chỉ nhất kiến "chung tình" với những bằng chứng mà mình thu thập được. Thông qua hệ thống camera trong phòng, họ đã trông thấy cảnh tượng Bạch Khởi Song bóp cổ Mẫn Thanh Nghi. Ngay sau đó, Mẫn Thanh Nghi ngã lăn xuống cầu thang bất tỉnh nhân sự.
Chừng vài phút sau, Mẫn Hoa Tang mở cửa chạy vụt vào, gào khóc ôm lấy con gái.
Chẳng phải đây chính là những bằng chứng thuyết phục nhất cho vụ hạ sát không thành đó ư?
Nghe những lời phán đoán của Lương Tài, sắc mặt Bạch Khởi Song vẫn lạnh tanh. Cô vắt hai chân lên nhau, hai bàn tay đan chồng, đôi môi căng mọng khẽ nhếch, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Thì ra, mẹ con Mẫn Hoa Tang đã ngấm ngầm lên kế hoạch chơi xỏ cô. Mẫn Hoa Tang kiếm cớ đi vắng nhưng thức chất đã đứng canh chừng ở sẵn bên ngoài, chờ đợi Bạch Khởi Song cắn câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-trao-chu-re/245251/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.