Đã từng được một người che nắng che mưa, nhưng càng trưởng thành càng phải chấp nhận một vài điều trớ trêu rằng có một số chuyện không thể chấp nhận nhưng buộc lòng phải chấp nhận, không thể buông nhưng buộc bàn tay mình phải buông và trưởng thành rồi đó là những cuộc chia ly không lường trước được. Ai làm ai đau, ai phản bội ai giờ đã không còn là quan trọng nữa.
Xe dừng lại ở trước cổng, cách đó không xa bà Thúy Kiều đang đi qua đi lại lo lắng. Tiếng còi xe vang lên, bà liền gọi người ra mở cổng.
Bà nôn nóng hỏi dồn liên tục: "Thế nào rồi Jasmine? Mọi chuyện có ổn không? Ông ta có làm con bị thương không? Hưng Bác, con đi cùng Jasmine và David sao?"
Cả ba người nhìn bà Thiên Kiều ngơ ngác, riêng Trầm Hưng Bác là mừng rỡ ôm lấy bà Thiên Kiều.
"Mẹ nuôi, con rất là nhớ mẹ! Mẹ hỏi nhiều như vậy thì chúng con biết trả lời câu nào trước đây?"
"Mẹ lo lắng cho tụi con mà quên mất. Thôi thôi, các con vào nhà đi rồi nói chuyện. Còn con đó Hưng Bác, mẹ sẽ xử lý con sau. Mau vào nhà đi các con!"
Jasmine vui mừng khi thấy nụ cười của mẹ chị, rất lâu bà Thiên Kiều mới có thể cười tươi như vậy!
"Nhiệm vụ thành công hơn mong đợi, người mà mình phải nói lời cám ơn là anh cả! Nếu không có anh ấy ra tay giúp đỡ thì mọi chuyện không biết sẽ như thế nào."
Những năm qua, Trầm Hưng Bác luôn lui tới cùng gia đình nhỏ chăm sóc, yêu thương bà Thiên Kiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-thuc-trai-tim/896119/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.