Trên chiếc taxi trở về nhà mà tâm trí luôn nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra khiến bản thân có nhiều nghi vấn, chỉ muốn thật nhanh về nhà làm rõ mọi vấn đề kia. Không bao lâu sau Hiểu Đình đã đứng trước cổng, hình ảnh quen thuộc đập ngay vào mắt khi mới bước chân xuống xe. Không chờ đợi thêm nữa mà kéo vali vội vàng vào nhà.
"Ba mẹ, con về rồi!"
Tiếng gọi của Hiểu Đình làm cả nhà bất ngờ.
Âm thanh chờ đợi suốt bao lâu nay, bà Tú Lệ nghẹn ngào trong nước mắt bước đến ôm chầm lấy cô: "Hiểu Đình, con gọi mẹ là mẹ sao? Con đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi?"
"Mẹ là người mà con yêu thương, con không nhớ mẹ thì nhớ ai bây giờ. Con thấy mẹ hôm nay lạ quá!"
"Hiểu Đình, con chỉ nhớ mỗi mình mẹ thôi à? Vậy còn ba thì sao, chắc đã quên ba mất rồi!" Ông Thiên Tường ngồi bên cạnh nhìn hai mẹ con ôm nhau âu yếm không khỏi ganh tị, chen lời chọc ghẹo.
"Ba là đang ghen với mẹ sao? Con gái đương nhiên cũng nhớ ba nhiều lắm. Hai vị phụ huynh đây là người con yêu thương nhất, cho nên ba không cần ghen với mẹ đâu!"
"Ghen gì ở đây? Hay muốn tôi yêu ông ngay bây giờ?"
Giọng nói phát ra khiến ông lạnh cả sống lưng, lắc đầu lia lịa. Hiểu Đình ngồi bên cạnh cười không ngừng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ngày xưa trong chính căn biệt thự này, tâm trạng cảm tính vừa rồi cũng quên mất.
"Hiểu Đình, con lên phòng tắm rửa rồi nghĩ ngơi cho khỏe. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-thuc-trai-tim/896111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.