Chị làm việc mà quên cả thời gian, lúc nhìn đồng hồ đã là 5 giờ 30 phút rồi, còn Hiểu Đình thì ngồi ở ghế sofa nhìn chị làm việc cho đến ngủ quên từ lúc nào không biết.
Chị đứng dậy bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống nhìn cô, lắc đầu cười: "Cô gái này thà rằng ở đây ngủ gật chứ nhất định không chịu về nhà!"
Chị vừa gọi vừa lay nhẹ vai cô: "Hiểu Đình à, em thức dậy đi, chúng ta cùng về nhà!"
Cô chớp mắt nhìn chị rồi đứng dậy nắm tay chị bước ra ngoài. Hai người xuống dưới tầng hầm bãi đỗ xe, chị để Hiểu Đình ngồi lên xe trước rồi sau đó thắt dây an toàn cho cô, xong rồi mới lên xe sau. Cho dù chị có lạnh lùng với bất kỳ ai nhưng đối với Hiểu Định chị luôn dịu dàng và mềm mỏng.
"Chắc là em cũng đói bụng rồi, bây giờ chúng ta về nhà tắm rửa sau đó chị sẽ chuẩn bị bữa tối cho em nha!"
Đáp lại câu trả lời của chị là cái gật đầu và nụ cười say nắng, hầu hết tất cả những gì chị nói cô đều ngoan ngoãn nghe theo. Thế là hai người đã yên vị trong xe và bánh xe cũng bắt đầu chuyển động trên những con đường, nhận thấy hôm nay có đôi chút khác biệt khi mỗi đoạn đường đi qua không còn lạnh nhạt nữa mà ngược lại có đôi chút ấm ấp và vui vẻ. Niềm vui của một người con gái đã tìm lại được hy vọng nhỏ nhoi cho bản thân sau những đau khổ, tuy không rõ ràng thế nhưng đối với cô có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-thuc-trai-tim/896107/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.