Dì Lan: Dậy đi Di Băng, muộn rồi.
[ Phạm Di Băng vẫn ngủ li bì ]
Trương Lý Tuấn: Cô ấy sao rồi dì Lan
- Dạ thưa cậu chủ, Di Băng không biết bị làm sao mà sớm giờ không chịu dậy ăn uống gì cả. Tôi lo cho con bé quá.
~ Dì yên tâm, để con lên thăm em ấy.
~ Em thấy trong người sao rồi?
° Chắc hôm qua em dầm mưa nên bây giờ thấy hơi mệt, em nghỉ ngơi một tí là khỏe.
~ Em nằm yên để anh sờ trán em " Nóng quá". Để anh lấy khăn chườm nóng cho em.
~ Em thấy dễ chịu hơn chưa.
[ Gật đầu]
~ Đã hơn mười giờ trưa rồi, em ăn một ít cháo nhé.
° Em không ăn đâu.
~ Không ăn anh đánh đòn đấy. Khi nào khỏe lại em muốn đi đâu chơi anh sẽ đưa em đi đến đó.
° Anh móc ngoéo với em đi.
~ Được rồi. Ai thất hứa sẽ bị kiến cắn sưng mông.
------------
° Lâu lắm rồi em mới được đi biển, thật tuyệt
~ Em thích thì mỗi tuần anh sẽ dẫn em đi
° Anh nhìn lên kia kìa, hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt nước kèm theo tiếng sóng vỗ rì rào thật êm dịu.
~ Nó huyền ảo đẹp như đôi mắt em
Trương Lý Tuấn đứng phía sau ôm lấy Phạm Di Băng dưới ánh hoàng hôn buổi chiều tà lãng mạn như trong truyện cổ tích.
* Dì Hoa về nước sao không cho con hay với ạ
- Khà khà, dì sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-thuc-trai-tim-gaac/3573014/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.