Chương trước
Chương sau
      * Cháu chào ông Trương ạ, nay là tiệc mừng thọ của ông cháu có tìm mua nhân sâm quý hiếm cho ông bồi bổ ạ.

     ▪︎ Cháu Đinh Tuyết Mi đó giờ ông coi như người trong nhà vậy, cháu đến thăm ông là ông vui rồi.

   * Chút quà nhỏ thôi ông, có đáng gì đâu ạ.

   * À mà anh Trương Lý Tuấn có đến không ông

    ▪︎ Hazz.. nó chỉ biết công việc và công việc thôi, có còn coi ông già này ra gì đâu.

   * Ông đừng buồn nữa, cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông ạ.

    ▪︎ Được thế thì vui quá, ông lủi thủi ông căn biệt thự này ngày qua ngày chán lắm cháu à.

   ▪︎ Đôi lúc ông chỉ ước có con cháu đến thăm là ông ngắm mắt được rồi.

    * Ông đừng nghĩ thế chứ.

   ▪︎ Thằng cháu nội Trương Lý Tuấn này của ông cũng tầm 32 tuổi rồi còn không chịu kiếm người yêu. Các bạn của ông giờ con cháu đầy đàn rồi.

       ▪︎ Không biết bao giờ ông mới có cháu ẳm bồng. Ước gì ông có con dâu ngoan hiền như cháu Đinh Tuyết Mi đây.

        * Ông nói làm cháu ngại quá đi mất.

    • Thưa ông Trương, Trương Lý Tuấn vừa đến rồi ạ.

      ▪︎ Cuối cùng nó cũng đến thăm ta, ta vui quá đi mất. Mau mau dẫn ta ra đón cháu ta nào.

      Trương Lý Tuấn vừa bước xuống xe liền chào hỏi ông

     ~ Thưa ông, nay cháu đến dành cho ông một món quà bất ngờ. Đảm bảo ông sẽ thích.

    ▪︎ Thằng quỷ nhỏ này nay còn biết làm trò cho ông tò mò nữa cơ.

     Trương Lý Tuấn tiến lại mở cửa xe và nắm lấy tay Phạm Di Băng đến trước mặt ông Trương

      ~ Đây là vợ của cháu, hai cháu đã đăng ký kết hôn rồi ạ

     ▪︎ Gì cơ, sao giờ cháu mới nói cho ông biết thế, chuyện trọng đại như vậy cháu làm như trò đùa. Hai cháu kết hôn bao giờ thế, sao không tổ chức đám cưới.

      ~ Cháu kết hôn được đúng 6 tháng rồi ông, công việc cháu còn bận quá nên cháu chưa tính đến chuyện tổ chức đám cưới.

      ▪︎ Như vậy thiệt thòi cho cháu Di Băng quá

     ° Dạ cháu không thiệt thòi gì đâu ạ, anh Lý Tuấn tốt với cháu lắm

     ▪︎ Thằng Lý Tuấn nó chỉ biết kinh doanh thôi ngoài ra nó không biết gì cả. Nhớ hồi nhỏ nó..

     ~ Ông à, chuyện hồi nhỏ rồi cho qua đi.

    ▪︎ Hahaha.. Khi nào có dịp ông sẽ kể cho cháu Di Băng đây nghe.

   ▪︎ Cả hai đi đường xa rồi vào nghĩ mệt đi nào.

   ▪︎ Quản gia, đưa cô Bi Băng lên lầu cho cháu nghĩ ngơi. Nhớ dặn người chăm sóc thật kỹ cho cháu dâu của ta.

    ° Dạ thưa ông. Cháu xin phép ông đi nghĩ ngơi trước ạ.

     ▪︎ Quản gia đưa hai cháu của ta lên phòng cạnh ta đi, lâu lắm rồi cháu ta mới đến thăm. Ta muốn ở cạnh trò chuyện.

    ~ Nhưng ông à, cháu không được khỏe lắm. Cháu ở chung sẽ lây bệnh cho vợ cháu.

     ▪︎ Ông nói sao cháu nghe vậy đi.

      Ông Trương lẩm bẩm: Trứng mà đòi khôn hơn vịt sao, ba trò mèo của cháu mà muốn qua mặt được ông ư.

      Để xem, đến khi nào cháu mới có người yêu thật.

     ~ Ông thật tình.

      ° Có khi nào ông biết chúng mình chỉ diễn thôi không.

     ~ Phóng lao thì phải theo lao thôi.

     ~Cô tắm trước đi chiều còn xuống dùng bữa với ông.

     ~À mà ông tôi không ăn được thịt gà. Lát nữa cô nhớ đấy.

     ~Tôi ngủ trước đây, cô làm gì làm đi

     °Có cái giường, thế tôi ngủ ở đâu?

     ~ Cô ngủ dưới đất đi. Tôi lên trước là của tôi.

      ° Đàn ông không có chút ga lăng

      ° Tôi đi tắm đây, anh đừng có mà nhìn trộm tôi.

     ~ Đi đi, tôi ngủ.

      ... ào ào.. la lá la. Tắm thoải mái quá đi mất

     ° Thôi chết. Mình quên mang quần áo rồi.

       Trương Lý Tuấn.. Trương Lý Tuấn..

    ~ Gì thế.. Tôi đang ngủ

      ° Tôi quên mang quần áo rồi.

    ~ Cô ra mà lấy.

     ° Anh lấy giúp tôi đi mà. Xin anh đấy.

    ~ Phiền thật chứ. Đồ cô đây, còn không mở cửa ra.

     Trương Lý Tuấn vừa bước chân vào, vì sàn trơn anh ngã nhào về phía Phạm Di Băng, ôm lấy cô mà cả hai điều ngã.

     ° Trương Lý Tuấn.. Gã Biến thái. Sao anh dám đè lên người tôi.

    ~ Cô đang nhờ tôi giúp cô đấy nhá. Còn không mau mặc đồ vào. Làm bẩn hết mắt tôi.

    ° Anh.. anh.. Anh đừng có nhìn vào người tôi.

    ~ Tôi thích nhìn đấy thì sao? Cô làm gì được tôi.

   ° Tôi khóc thật đấy.

    ~ Cô mà khóc tôi sẽ ném cô ra ngoài đường.

    ° Anh còn không mau đứng dậy, làm gì mà dựa sát vào người tôi thế.

      Mùi hương trên cơ thể Phạm Di Băng khiến Trương Lý Tuấn không còn tập trung nghe cô nói

   ~ Thơm thật, da phụ nữ mềm mại như thế ư?

   ° Anh nói khùng điên gì vậy. Tôi la lên thật đó.

° Tôi đánh anh chết, đồ biến thái..

Nghe tiếng la hét ồn ào trong phòng, quản gia cùng người hầu xong cửa bước vào thì thấy Trương Lý Tuấn đang nằm trên người Phạm Di Băng

*Xin lỗi! Chúng tôi xin lỗi*.

~ Nhìn gì mà nhìn, cút hết ra ngoài.

*Vâng. Vâng, chúng tôi cút ngay đây ạ*.

~ Cô nhanh thay đồ rồi đi theo tôi.

° Tại anh không đấy! Mất mặt quá.

~ Cứ để mọi người hiểu lầm như vậy cũng tốt, cô cứ thế phát huy.

° Phát.. con khỉ khô, tôi không phải là đồ chơi của anh.

▪︎ Haha.. Hai cháu xuống rồi sao, cùng vào bàn ngồi ăn cùng mọi người này.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.