Khi màn đêm vừa buông. Phạm Di Băng bị nhốt trong căn nhà kho đầy bụi bẩn, u ám. Không một bóng người, những ngọn gió đông thổi đến làm cô buốt lạnh từng cơn.
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa hé dậy chiếu rọi qua khe cửa xóa tan đi sự u ám trong căn phòng.
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, những giọt sương mai rơi nhẹ nhàng từng giọt tích tắc.
Tiếng tông cửa bước vào của Trương Lý Tuấn làm cô giật mình thức giấc.
Anh tiến lại gần cô cất giọng trầm ấm áp
~ Cô muốn được thả ra thì hãy khai thật ông An đang trốn ở đâu.
° Tôi chẳng biết ông An là ai cả! Tôi được bà Lê Mỹ nhận nuôi lúc tôi còn nhỏ và tôi chẳng biết chuyện gì cả.
~ Cô nghĩ tôi tin cô à!
° Tôi nói sự thật, tin hay không tùy anh.
~ Vậy cô cứ nằm đây chờ người nhà cô đến cứu cô.
° Sẽ chẳng có ai đến cứu tôi đâu. Anh bắt tôi cũng vô ích thôi
~ Nha đầu này cứng đầu phết nhỉ. Thế thì ở trong đây cùng với bọn chuột gián đi. Cứ từ từ mà tận hưởng... ha..ha
° Khỉ thật, không ngờ lại có ngày này, số mình chưa đủ thảm ư!.
° Khát quá. Có ai không....Cứu tôi.
Bọn người hầu bước đến:
Cô khát sao. Có muốn uống nước không?
° Cho tôi nước.... hừmm...
Bọn người hầu cầm lọ nước đổ từ trên cao vào người Phạm Di Băng
" Thứ rác rưởi như cô mà đòi chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-thuc-trai-tim-gaac/3573000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.