Đây là một câu chuyện bắt đầu có bước ngoặt từ khi thi vào đại học.
Tống An Hoài mang máng đoán chuyện giữa họ không phải vấn đề này, nên cũng chậm rãi yên tâm, nghe Mục Liên Hạ đứt quãng kể câu chuyện có chút không hiểu ra sao này.
Hắn không nói, cũng không nghĩ, chỉ là nghe mà thôi.
Mục Liên Hạ chỉ kể một phần, không có tuyến thời gian, cũng không nói tên là gì. Nhưng câu chuyện bảy năm vậy mà cuối cùng không nói được mấy tiếng.
Tống An Hoài vỗ vỗ lưng cậu, nhịp tim vẫn trầm ổn như cũ: “Không sao, đều đã qua.”
Trong bóng tối ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Mục Liên Hạ: “… Đúng vậy, đã qua.”
Ai cũng không nghĩ tới, sau khi Mục Liên Hạ kể xong câu chuyện này, người đã không thấy tăm hơi.
Tống An Hoài ban đầu còn chưa phản ứng lại. Đêm đó hai người đều không xử lý bản thân, cứ vậy mà dựa sát vào ngủ. Khi tỉnh lại chỉ còn một mình hắn, hắn còn tưởng rằng Mục Liên Hạ đi làm gì đấy. Nhưng trong nhà chẳng có ai, cả buổi còn chưa trở về, cuối cùng gọi điện thoại lại phát hiện di động đã tắt máy.
Tống An Hoài bị dọa gần chết, nghĩ tới dáng vẻ mất hồn mất vía của Mục Liên Hạ lúc trước, lập tức gọi điện cho Hạ Đình Ngọc và Lý Thụy Phong, nhưng không ai thấy cậu qua.
Bị những chuyện đáng sợ mà mình tưởng tượng dọa, Tống An Hoài ra ngoài tìm người, nhưng không tìm thấy người đâu cả. Hắn gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-sach-uoc-nguyen/2473366/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.