Lần trước khi Tống An Hoài uống say Mục Liên Hạ còn nhớ rõ.
Hắn uống rượu coi như tốt, sau khi uống say sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lần này hắn hình như có chút hưng phấn, nỉ non nói thích Mục Liên Hạ khiến Mục Liên Hạ cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Mục Liên Hạ là một người hay xấu hổ, nhất là ở phương diện tình cảm, một khi có thể sẽ có người khác nhìn thấy thì cậu liền xấu hổ.
Cậu đẩy Tống An Hoài cọ qua: “Mình về nhà trước được không?”
Tống An Hoài ánh mắt mê mang. Hắn bị đẩy có chút lay động, không dễ dàng đứng vững rồi mới phản ứng lại hẳn nên trả lời Mục Liên Hạ: “Về nhà? Được… được đó…”
Mục Liên Hạ cảm thấy lòng có chút xao động.
May mà chỗ tiệm cơm có chỗ đỗ xe, Tống An Hoài lái xe tới có thể đỗ ở đây một buổi tối, sau đó kêu xe taxi. Tống An Hoài còn có chút thanh tỉnh, nhưng Mục Liên Hạ không dám sai hắn sợ hắn ngay cả bản thân cũng khống chế không được, cho nên Hồ Dược Nhiên được ông chủ và tài xế cùng nhau đưa lên ghế lái phụ, Mục Liên Hạ thì vẫn cẩn thận ôm Tư Tư để bé ngủ. Rất may là gặp được một tài xế tốt bụng.
Đến tiểu khu có thể cho xe vào, nhưng đến dưới lầu thì phải tự mình lên.
Mục Liên Hạ rối rắm nửa giây, chỉ huy Tống An Hoài còn có chút mơ hồ đi vác Hồ Dược Nhiên đã sớm gáy khò khè, mình thì ôm Tư Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-sach-uoc-nguyen/2473284/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.