Mục Liên Hạ ngây ra tiếp nhận bưu thiếp Tống An Hoài đưa qua, trong lòng thì có chút tức giận nói không rõ.
Hắn đây là đang lấy lòng… Không sai đi?
Nhưng mà, hắn đặt mình ở đâu? Muốn không để ý tới liền không có tin tức, muốn liên hệ liền lấy lòng?
Trên mặt Mục Liên Hạ vốn mang theo tươi cười liền lạnh xuống. Cậu cầm bưu thiếp siết chặt, nhận tiền lẻ ông chủ đưa, chen người ra sải bước rời khỏi cái cửa hàng bán đồ kỷ niệm kia.
Tư Tư lúc này đã được cậu dắt tay, không quá hiểu người và chuyện mà bé nhìn thấy. Cậu và anh Mục… đang cãi nhau sao? Còn nghiêm trọng hơn Lộ Lộ ăn vụng chocolate của bé à? Lần đó bé ba ngày cũng không thèm để ý bạn ấy.
Tư Tư có chút thiên mã hành không nghĩ, vừa cùng Tống An Hoài đi ra ngoài vừa giật giật tay áo cậu bé: “Cậu ơi cậu với anh Mục đang cãi nhau hả? Người nào sai thì người đó phải xin lỗi đó.”
Tống An Hoài nắm tay Tư Tư, nhỏ giọng nói chuyện với bé: “Cậu không cãi nhau với anh ấy, là anh không để ý tới cậu.”
“Cậu chắc chắn làm sai chuyện gì đó thì anh mới không để ý tới cậu, giống con lần trước vậy, ” Tư Tư cứ như ông cụ non, còn gật gật đầu, “Con lần trước không để ý tới Lộ Lộ chính là vì bạn ấy ăn chocolate của con còn không nói cho con biết!”
Hô hấp của Tống An Hoài bị ngừng lại.
… Cục cưng à, đây rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-sach-uoc-nguyen/2473250/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.