Chương trước
Chương sau
“Liên Hạ, ngày mười một nghỉ học cậu thật sự không về nhà sao?” Vương Thiên Hậu vừa dọn đồ vừa hỏi cậu.

Mục Liên Hạ ngồi ở trên giường, học thuộc từ đơn trên cái bàn nhỏ được dựng lên. Nghe thấy Vương Thiên Hậu tựa hồ đang nói chuyện với cậu, cậu tháo tai nghe tiếng Anh: “Sao thế?”

Vương Thiên Hậu kéo khóe rương hành lý: “Sắp đến ngày mười một rồi, nghỉ học bảy ngày, kết quả nhìn cậu căn bản không chuẩn bị về nhà?”

Mục Liên Hạ khép sách lại, đẩy bàn ra, nằm ở trên giường: “Đúng vậy, tôi không về.”

“Bảy ngày đó! Bảy ngày cũng không về nhà?” Chu Tử Ngọc từ giường dưới nhô đầu ra, “Mẹ tôi nói ngày nghỉ mẹ sẽ đến đón tôi. Nghe nói đều đang đợi tôi về nhà nữa.”

“Cậu chỉ là nghe nói, cũng không hẳn là đợi cậu?” Vương Thiên Hậu đã quen đấu võ mồm với Chu Tử Ngọc.

Chu Tử Ngọc trợn trắng mắt: “Thế nào? Cậu hâm mộ? Cậu hâm mộ cũng hâm mộ không được ~ “

“Ai mà đi hâm mộ chứ!” Vương Thiên Hậu đẩy rương hành lý qua một bên, “Tôi cũng về nhà mà. Nói này Liên Hạ cậu thật sự về sao? Một mình ở ký túc xá không nhàm chán không sợ hãi à?”

Mục Liên Hạ xoay người: “Đã nói là không về rồi mà, mấy người đi chơi, tôi cũng sẽ không ở ký túc xá một mình… Vừa lúc, tôi muốn đi du lịch.”

“Du lịch?” Chu Tử Ngọc hứng thú, “Cậu chuẩn bị đi đâu du lịch? Nếu không thì đi nhà tôi đi?”

“Thôi đi, ” Mục Liên Hạ lười biếng duỗi eo, “Tôi đến nhà cậu cũng đâu có tiện, vừa rời nhà thời gian dài như vậy người nhà cậu đều nhớ cậu muốn chết. Lại nói nhà cậu gần, luôn sẽ có cơ hội đi chơi.” Nhà Chu Tử Ngọc ở ngoại thành Song Hòe, hoàn cảnh rất tốt; nhà Triệu Tài Văn ở bản địa Song Hòe; mà Vương Thiên Hậu đã xin nghỉ về nhà, nhà cậu ta xa chút, phải ngồi xe lửa cả ngày. Nhưng trong bốn người thì nhà xa nhất là Mục Liên Hạ không sai, đáng tiếc Mục Liên Hạ đã quyết tâm không cần thì sẽ không quay về nữa.

“Được rồi, ” Chu Tử Ngọc nhún nhún vai, “Vậy cậu tính đi đâu?”

Mục Liên Hạ nghĩ nghĩ, quyết định là Phần Hóa.

“Tôi đi Phần Hóa, ” Mục Liên Hạ xao định, “Tôi luôn muốn đi thành cổ ở Phần Hóa qua, cảm nhận bề dày lịch sử.”

Chu Tử Ngọc gật đầu: “Phần Hóa chơi rất vui, tôi có đi qua. Cậu muốn đi thì đừng đi mấy nơi nói là đặc biệt có tiếng, không có ý nghĩa gì cả. Đúng rồi, Phần Hóa có không ít đồ ngon!”

Trừ Triệu Tài Văn đến phòng tự học để học bài, thì ba người còn lại đều đang thảo luận.

Phần Hóa cách Song Hòe chỉ có đoạn đường đi xe ba tiếng, nhưng kiến trúc cổ xưa phong cảnh cổ xưa thì nhiều hơn Song Hòe không ít. Bảy ngày nói nhiều không nhiều nói ít cũng không ít. Mục Liên Hạ tính dành hai ngày để nghỉ ngơi cho tốt, vậy cậu còn năm ngày.

Năm ngày, nếu nói cưỡi ngựa ngắm hoa ngắm cảnh thì cũng đã đủ, nhưng một thành phố xinh đẹp chỉ năm ngày thì có thể cảm nhận hết sao? Không. Rất nhiều người đến du lịch chỉ là nhìn thoáng qua cảm nhận chút phong cảnh, khi nói là có đi Phần Hóa qua, cũng chỉ có thế thôi.

Bởi vì gần nhà, cho nên Chu Tử Ngọc và Triệu Tài Văn đều đi Phần Hóa qua, buổi tối mấy người líu ríu nói chuyện không ít, Mục Liên Hạ coi như cũng biết vài thứ.

Mục Liên Hạ không tính đi theo đoàn hay gì, một ngày trước khi nghỉ cậu đã đi quán net tra tư liệu. Sáng sớm hôm sau tiễn đám bạn cùng phòng, lấy tiền đeo balo liền xuất phát.

Mục Liên Hạ ngồi xe khách, người trên xe ngược lại không nhiều, không khí cũng không tệ. Nhưng khi ở trên xe cậu còn có chút không thể tin được, mình vậy mà đi ra ngoài.

Đời trước Mục Liên Hạ muốn du lịch các nơi trên thế giới, nhưng cậu trừ Phụ Sa thì chính là Song Hòe, trong năm năm ở Song Hòe một lần cũng chưa từng rời đi, sau khi chật vật rời đi đến nơi khác, cũng không di chuyển gì ở đó qua. Cậu sợ hãi.

Nhưng hiện tại, cậu thật sự quyết định xuất phát đi du lịch.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cười khẽ ra tiếng. Cậu còn nhớ rõ đời trước trên internet có lưu hành một câu —— “Đời người thì phải có một cuộc du lịch nói đi là đi và một lần tình yêu dũng cảm quên mình.”

Mặc kệ nói như thế nào, đời trước cậu cũng xem như có một lần tình yêu dũng cảm quên mình, đời này ngược lại là mới thật sự có cuộc du lịch nói đi là đi.

Lật ra quyển sổ nhỏ, Mục Liên Hạ viết vài chữ, lại ném về balo.

Xe khách thì không hạn chế như xe lửa. Mục Liên Hạ không xuống xe ở nhà ga, mà là sau khi có vài người chuẩn bị xuống xe thì xuống cùng họ.

Nơi này không tới nội thành, có lẽ là ở vùng ngoại thành có chút xa. Mục Liên Hạ cảm giác mình đã lâu rồi không cảm nhận được loại cảm giác tươi mát này. Cậu ở đây bước đi chậm rãi, thậm chí còn tìm cây dựa trên cây, nhắm mắt lại cảm nhận ánh mặt trời. Cho đến khi cậu thấy đói khát thì mới quyết định rời đi.

Đi theo một con đường, đi qua một lát thì Mục Liên Hạ mới nhìn thấy một tiệm cơm nhỏ không lớn. Đè cái bụng bắt đầu kháng nghị, cậu vén rèm cửa đi vào.

Tiệm nhỏ không lớn, vào trong thì trừ bàn thu ngân cũng chỉ có bốn chiếc bàn, mà bốn chiếc bàn đã có hai chiếc là có người.

Khi Mục Liên Hạ vén rèm lên, một cô gái dáng vẻ thoải mái đáng yêu liền qua cầm rèm mà cậu vén lên: “Muốn ăn gì?”

Mục Liên Hạ không có hứng với cô gái cười thoải mái kia, cậu bước nhanh lẻn đến một bàn không có người ngồi xuống, sau đó cười với cô gái đang nhìn cậu: “Có gì ăn vậy?”

Cô gái nhìn thấy Mục Liên Hạ như vậy cũng cảm thấy buồn cười. Cô nâng tay che miệng lại cười khẽ, đôi mắt dễ nhìn cong thành vầng trăng khuyết: “Nhà chúng tôi làm mì thịt bò ăn ngon nhất đó, có muốn một tô không?”

“Vậy lấy một tô đi, ” Mục Liên Hạ dời tầm mắt, “Thêm một chai nước.”

“Được rồi!” Cô gái đáp, sau đó đến cửa cạnh đó vén rèm lên đi vào nói cho phòng bếp.

Cậu lúc này mới nhìn người hai bàn kia. Một bàn là một người trung niên đang ăn cơm, mà một bàn khác hẳn là một nhà ba người, đứa bé có lẽ cũng chỉ lớn hơn Tư Tư đôi chút.

Nghĩ đến đây, Mục Liên Hạ lắc đầu, ép bản thân quên đi.

Sao lại… nghĩ đến họ…

Sau lần đó, cho tới hôm nay, đã hơn nửa tháng.

Nói đúng ra, là mười tám ngày.

Trong mười tám ngày này, Mục Liên Hạ và Tống An Hoài không liên hệ lấy một lần, thậm chí khi đến nhà Lý Thụy Phong cũng không gặp qua một lần. Mục Liên Hạ cảm thấy mình trước đây đúng là ngốc muốn chết, mới lại một lần nữa rơi vào trong thứ yếu ớt như tình yêu này. Theo biểu hiện của Tống An Hoài… Cậu có lý do tin tưởng, Tống An Hoài nhìn ra mình có tình cảm với hắn, hơn nữa còn thông qua hành động nói cho mình, đừng suy nghĩ chuyện không thực tế, tốt nhất là đừng gặp lại.

Như vậy cũng tốt, Mục Liên Hạ không ngừng nói với bản thân như vậy.

Dù sao, người như Tống An Hoài đến cùng vẫn là chính nhân quân tử, tuy rằng không hề liên hệ với mình, nhưng cũng chỉ có thế, chỉ thiếu một người tự cho là bạn, không hề tiếp xúc đứa Tư Tư đáng yêu kia nữa mà thôi. Uyển chuyển, mà lại kiên quyết.

Nói cho cùng, mình mới quen biết hắn không lâu, tình cảm cũng coi như không quá sâu, sớm ngày cắt đứt, cũng tốt. Nói thế nào thì trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình hắn, nói không chừng nhanh lắm thôi rồi cậu sẽ gặp được một cô gái khiến cậu không tự chủ được mà rơi vào bể tình, sau đó kết hôn sinh con có bé con…

Nhắm mắt, Mục Liên Hạ ép bản thân buông xuống những chuyện đó cũng buông tay phần ảo tưởng không thực tế này, sau đó mũi không khỏi giật giật.

Thơm quá…

Cậu lập tức mở mắt ra, mà vừa mở mắt, nhìn thấy cô gái đang bưng cái tô lớn đi tới, trong tô tự nhiên là mì thịt bò, mùi hương đúng là thơm bay ngàn dặm.

Mục Liên Hạ trong nháy mắt liền tràn đầy chờ mong với tô mì thịt bò đó.

Sau khi đặt thịt bò ở trước mặt cậu, cô gái còn chớp mắt với cậu: “Ăn ngon nhé.”

Gật gật đầu, Mục Liên Hạ có chút gấp gáp cầm một đôi đũa, chuẩn bị xuống tay.

Mì thịt bò mùi hương nồng đậm, mì nằm trong canh trong veo, bên trên tô điểm chút màu xanh của hành thái rau thơm, còn có mấy miếng thịt bò lớn phân lượng đầy đủ, cả tô mì tản ra mùi hương khó có thể nói hết. Mục Liên Hạ gắp lên liền trực tiếp đưa vào miệng, cũng không lo nóng, may mà tuy rằng còn đang tản ra hơi nóng, nhưng không nóng như trong tưởng tượng.

Mì ngon lành, canh mỹ vị. Mục Liên Hạ cảm thấy đây là bữa ăn ngon ngất của mình sau khi sống lại. Hương vị này… Đúng là rất tuyệt!

Một tô mì phân lượng đầy đủ bị Mục Liên Hạ ăn sạch. Khi đặt tô xuống Mục Liên Hạ quả thực cũng ăn no. Cậu xoa xoa bụng, thở dài một hơi.

Cô gái đứng sau bàn thu ngân. Nhìn thấy Mục Liên Hạ ăn xong, không khỏi cười khẽ mở miệng: “Ăn ngon chứ ~ “

Mục Liên Hạ bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, phát hiện giờ ở đây chỉ còn lại có mình, mới đưa ánh mắt lên người cô gái kia, trả lời cô: “Ăn ngon.”

“Này, Mục Liên Hạ, cậu có phải hoàn toàn không nhớ rõ tôi hay không?” Cô gái chống cằm, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.