" Ca, ngươi phải giúp ta. " Doãn Nhu trong lòng hoảng loạn, nàng chạy nhanh về Doãn gia tìm kiếm Doãn Kỳ giúp đỡ. Nàng hoa lê khóc dính hạt mưa, đáng thương lại ủy khuất núi kéo vạt áo của Doãn Kỳ.
Nếu đặt ở trước kia Doãn Kỳ nhanh chóng an ủi lấy nàng, nói hắn sẽ làm nàng hết giận không cần phải chịu ủy khuất. Nhưng từ khi gặp Doãn Úc lần đó, hắn cảm xúc rối bời loạn thành một đống. Công việc đều buông lỏng chỉ chăm chăm suy nghĩ đến những lời nói đó của Doãn Úc.
Lúc này Doãn Kỳ dùng ánh mắt sương băng nhìn Doãn Úc nhìn Doãn Nhu. Doãn Nhu kiềm chế sự sợ hãi, những giọt nước mắt đọng lại không giám rơi xuống, cực kỳ đáng thương.
" Không phải ta đã nhắc nhở ngươi, không được tiến vào phòng của hắn hay sao? " Doãn Nhu sững sờ vài giây, giật mình cắn cắn khoé môi. Biết bản thân không thể nói lý, cúi rụp đầu xuống nhỏ bé nói.
" Ca, là lỗi của ta. Ta lần sau sẽ không giám. " Doãn Kỳ đã giận dữ còn không phải vì Doãn Úc? Doãn Nhu nàng hạ mình tự nhẫn xin lỗi.
" Ngươi cần thiết có một bài học. " Doãn Nhu khiếp sợ, nội tâm lộp bộp vài cái. Hắn lời nói là không muốn giúp nàng sao? Nàng không phải là muội muội mà hắn thương yêu nhất hay sao? Nàng không thể tin tưởng nhìn Doãn Kỳ. Khàn khàn kêu gọi. “…Ca…”
" Doãn Nhu, ta chấp mê bất ngộ. Chính là ta đã tỉnh táo trở về. " Doãn Kỳ ức chế nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-rot-quang-hoan-vai-chinh/3538343/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.