" Phu quân…Phu quân…" Hoàng đế giật mình bừng tỉnh. Hắn tinh thần căng chặt ôm lấy đã đau đến vặn vẹo khuôn mặt nhỏ ái nhân.
" Người đâu?!!! Mau gọi ngự y! Mau gọi ngự y!! " Hoàng đế vụn vặt nụ hôn rơi xuống khuôn mặt của thiếu niên để trấn an. Chính hắn lại không thể nào bình tĩnh. Thiếu niên bên dưới đã thành một vũng máu loãng, đáng sợ rợn người.
Ngự ý tất tốc chạy đến, đầu đầy mồ hôi phân phó cung nhân chuẩn bị dụng cụ hạ sinh.
" Bệ hạ, điện hạ phải sinh. Ngài hãy, ra bên ngoài chờ đi a. " Ngự y hơi chút rụt rè nhìn hoàng đế. Dù là nam nhân hay nữ nhân, sinh hài tử đều mang một nồng đậm máu tươi trong không khí. Bệ hạ là chân long, dương khí thịnh vượng. Ở lại không tốt cho lắm.
" Trẫm không đi đâu cả! " Hoàng đế lòng nóng như lửa đốt. Hắn phái ở bên cạnh ái nhân, cẩn thận nhìn hắn. Hoàng đế ánh mắt trở nên lạnh băng liếc nhìn chiếc bụng nhô cao của ái nhân. Này sát khí khiến ngự y và cung nhân rùng mình.
Không thể lay chuyển được hoàng đế, ngự y không tiếp tục khuyên căn. Bằng mọi khả năng giúp điện hạ thành công hạ sinh long chủng.
" Đau…" Thiếu niên đau đớn hô lên, cánh môi đều bị hắn cắn cho bật máu, sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy. Cơn đau dữ dội tra tấn hắn như muốn chết đi sống lại. Thì ra, sinh hài tử thống khổ như vậy. Hắn lần đầu thể nghiệm qua, cửa sinh là cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-rot-quang-hoan-vai-chinh/3508141/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.