Chương trước
Chương sau
Bạch Trần Tinh eo mỏi thân đau thức dậy. Chiếc giường này của nguyên chủ không chỉ cũ kỷ nhỏ bé mà còn cộm đau. Sau một đêm vật lộn, hắn xin thề hắn không ngủ được một giấc ngon lành.

Chưa hết, buổi sáng phải thức dậy sớm sắm vai cô vợ nhỏ hiền thục đảm đam, vẫn phải cười tươi cho dù Tô Nhạc Hoan có chán ghét.

" Bang!. " Một nắm đấm mạnh bạo rơi xuống trên bàn. Chiếc bàn lung lay, một lát sau mới ổn định lại. Bạch Trần Tinh nhìn lung tung rối loạn nhà bếp, nghiến răng nghiến lợi. Hắn quyết định, ngày hôm nay sẽ không nấu cơm!

" Cậu đặt thức ăn ở ngoài?! " Tô Nhạc Hoan nhấm nháp một miếng, ánh mắt không vui nhìn đứng Mặc Hiên. Bạch Trần Tinh chưa kịp nói chuyện, một chén cơm đã vì hắn mặt mục tiêu mà phi tới.

Bạch Trần Tinh không có tránh né, ẩn nhẫn chịu đựng. Hắn cam đoán, trán hắn đều xưng lên một cục. Tô Nhạc Hoan không biết tiểu thế thân phải kiếm chế như thế nào. Ngón tay đều nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy.

" Làm lại món khác đi. " Tô Nhạc Hoan từ tốn lau miệng, hoàn toàn xem như không thấy vết thương trên trán của Mặc Hiên. Hắn không thích ăn đồ ăn ở bên ngoài, dầu mỡ rẻ tiền không hợp khẩu vị của hắn. Mặc Hiên sẽ không phải có ý khiến hắn tức giận khi trên bàn ăn toàn là đồ ăn cay nóng. Mặc Hiên không phải không biết hắn có bệnh dạ dày!

" Được. " Bạch Trần Tinh nuốt xuống cục tức. Loay hoai chuyển vòng chuẩn bị bữa sáng cho Tô Nhạc Hoan. Có cháu trắng, đi cùng có bánh quẩy, và dưa muối. Hắn chỉ có thể làm đến như vậy, nếu Tô Nhạc Hoan còn không ăn. Vậy thì nhịn đói đi.

" Tối nay nấu nhiều một chút. " Tô Nhạc Hoan ăn sau, ngữ khí trước sau không đổi ra lệnh.

" Được. " Bạch Trần Tinh đáp. Theo nguyên tác, bạch nguyệt quang của Tô Nhạc Hoan trở về nước.

Tô Nhạc Hoan đích thân đến sân bay đón nàng, làm thành một trận địa ngọt ngào đầy hoa tươi mà vị khách nào ở sân bay đều phải ghen tị, ngưỡng mộ đỏ mắt.

Theo lời mời của Tô Nhạc Hoan, bạch nguyệt quang đồng ý đến nhà hắn dùng bữa. Tô Nhạc Hoan vui sướng phấn khích, sai bảo nguyên chủ làm này làm kia. Đến tối Tô Nhạc Hoan và bạch nguyệt quang sẽ có một bữa tối lãng mạn bên ánh nến. Còn nguyên chủ sao, nguyên chủ không được phép ra khỏi phòng ngủ, trừ phi có sự cho phép của Tô Nhạc Hoan.

Tô Nhạc Hoan một thân tây trang phẳng phui rời nhà. Đoán không nhầm là đi gặp bạch nguyệt quang đi.

Bạch Trần Tinh xoa xoa bụng, giải quyết mớ thức ăn thừa mà Tô Nhạc Hoan để lại. Trong tủ lạnh đã có sẵn nguyên liệu, hắn không cần phải cất công đi mua. Đi ra sofa nằm nghỉ ba mươi phút, bất đầu công cuộc giặt giũ dọn vệ sinh.

Tô Nhạc Hoan nhà tiêng rộng mấy trăm mét vuông, lại không thua người giúp việc. Tất cả đều do nguyên chủ một thân làm nấy. May mắn còn có máy móc trợ giúp, nếu không hắn cái gì cũng sẽ không làm.

Bạch Trần Tinh mở ra từ điển ẩm thực từ 001, cộng thêm năng khiếu thiên bẩm của nguyên chủ. Cuối cùng cũng hoàn thành một bàn cơm theo đúng yêu cầu của Tô Nhạc Hoan.

Đến lúc này, Bạch Trần Tinh tay chân thoát lực, mệt mỏi hơi thở đều có chút không xong.

Đồng hổ điểm đúng sáu giờ tới, Bạch Trần Tinh đã nghe thấy tiếng gầm rú điếc tai nhức óc của những chiếc xe hơi siêu đắt tiền rất khó mua được. Điện thoại ba năm chưa đổi, màn hình rách nát đến đáng thương của nguyên chủ vang lên. Bạch Trần Tinh đọc tin nhắn, cười.

Tô Nhạc Hoan thân thiết khoác vai của một nữ nhân, nàng xinh đẹp mỹ mạo. Đôi mắt màu hổ phách cùng cuối đôi mắt trái là nốt ruồi son. Nàng gọi Lệ Liên Liên. Là người mà Tô Nhạc Hoan thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.

Đi theo sau còn có nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu. Bọn họ đến Tô Nhạc Hoan nhà với một mục đích, chúc mừng Lệ Liên Liên quay trở về. Trong đó là cầu nói thúc đẩy tình cảm cho Tô Nhạc Hoan và Lệ Liên Liên.

" Giúp việc của ngươi tay nghề thật khéo, ta đều muốn ăn luôn cả lưỡi. " Lệ Liên Liên ưu nhã có giáo dưỡng, từ tốn nhấm nháp thức ăn. Không quên khen ngợi vài câu.

" Nếu đã thích, vậy ăn nhiều vào. " Nói Mặc Hiên là người giúp việc cũng không hề sai. Sau một chút áy náy không còn, Tô Nhạc Hoan chuyên tâm gắp thức ăn cho Lệ Liên Liên. Hắn hài lòng về bữa tối hôm nay, lập tức chuyển 5000 cho Mặc Hiên.

Bạch Trần Tinh nhận lấy số tiền, miệng nhếch lên một chút. Bên ngoài Tô Nhạc Hoan cùng đám bạn bè chơi đến vui vẻ.

Bạch Trần Tinh cũng rất vui vẻ a. Trước đó, hắn đã đặt một đoàn thức ăn, tất cả đều là món hắn thích. Sau đó cho 001 mở một bộ phim hót nhất năm nay, vưa ăn vừa coi phim cực kỳ thích thú.

“… Nhạc Hoan, Lệ gia tài chính có chút khó khăn, ngươi có thể hay không giúp chúng ta…” Lệ Liên Liên ậm ừ một hồi mới giám mở miệng. Nàng tin chắc, Tô Nhạc Hoan sẽ giúp cho nàng.

" Được, chuyện nhỏ mà thôi. " Tô Nhạc Hoan hào sảng đáp lời. Một cái Lệ gia mà thôi, mười cái Lệ gia đối với hắn chỉ là một cái phất tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.