"… Ngươi nói cái gì vậy? Ta không vậy muốn đi tìm người giúp chúng ta sao?! " Cố Khả Hi thu lại hoảng hốt. Hắn dùng hai năm trong nghành giải trí diễn xuất, tỏ ra bình tĩnh nhất có thể nói chuyện với Bạch Trần Tinh. Có trời mới biết, hắn hận không thể ngay lập tức lao đến xé miệng Lạc Lung ra. Lạc Lung giám gài bẫy hắn? Ai cho hắn cái lá gan này. Lạc Lung nếu khôn ngoan một chút, không cần xé rách mặt với hắn. Nhưng Cố Khả Hi đã đánh giá quá cao người bạn " thân " này rồi.
" Là một đi không quay trở về sao?! " Các khách quan được xem một trò khôi hài như vậy. Nhưng ai đã từng vì Cố Khả Hi mà cảm thấy tiếc nuối đột nhiên trên má nóng rát. Vậy ra, bọn họ cũng chỉ là công cụ được Cố Khả Hi lợi dụng mà thôi. Bọn họ cũng vì thiếu niên mà cảm thấy đáng thương.
" Cũng không sao cả. Ta cũng không cần ngươi nữa. " Thiếu niên ánh mắt trở nên ảm đạm, bởi vì giận dữ cùng tiếc nuối sao? " Ta và ngươi, từ bây giờ trở đi không còn là bạn thân nữa. "
"…Được, đây chính là ngươi nói. " Cố Khả Hi tức giận run người, gằn từng chữ nhìn Bạch Trần Tinh, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lạc Lung đứng trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố, hắn đã không muốn cứu rỗi mối quan hệ này nữa rồi. Cố Khả Hi nở nụ cười lạnh lẽo, tốt thôi. Hắn cũng sẽ không có người bạn như hắn. Lạc Lung, ngươi đừng có hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-rot-quang-hoan-vai-chinh/3389591/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.