" An An, tha thứ cho ta được sao?! " Nhìn Văn Phong thành khẩn nhìn chằm chằm, cùng với bàn tay đang nắm lấy tay hắn kia. Bạch Trần Tinh chán ghét rõ ràng, rụt tay về. Không để ý đến mặt mày dần chuyển biến đen của người đối diện, lấy khăn giấy chà lau bàn tay hắn chạm qua.
" Văn Phong. Ta cảm thấy ta và ngươi không hợp. Mọi chuyện nên kết thúc tại đây đi. " Văn Phong giật mình, cố gắng nặn ra một nụ cười. Hắn nhiều lần tìm cách liên hệ với Bạch Lạc An nhưng không thành. Cuối cùng có thể hẹn Bạch Lạc An ra gặp mặt nói chuyện, hắn đã chuẩn bị sẵn những gì cần phải nói. Kết quả nhận được thái độ lạnh nhạt của hắn đâu.
Quen Bạch Lạc An lâu như vậy, hắn chính là sẽ không chịu nổi bộ dạng hối lỗi kèm theo ân hận này của hắn. Lời nói toàn bộ bị nghẹn trong cổ họng, Văn Phong nhấp khởi miệng vài cái, tiếp tục biểu diễn. " An An, đừng tức giận ta có được hay không?! Ta có thể giải thích, ngày hôm đó ta thật sự không thể đến được, ta là có chuyện trong người cần phải giải quyết. "
" Ta biết. " Bạch Trần Tinh âm thầm phỉ nhổ. Hắn khinh, còn không phải một đêm hoan lạc với bạch nguyệt quang của hắn sao. Văn Phong biết diễn, hắn lại phải không biết. " Văn Phong, cảm ơn người đã chiếu cố ta thời gian qua. Nhưng bây giờ ta đã nhận ra, người ta thích không phải là ngươi. " Hắn cũng áy náy bức rứt cực kỳ a.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-rot-quang-hoan-vai-chinh/3389563/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.