“Lãnh Nhược Băng, cô cố ý!” Nam Cung Dạ nghiến răng nghiến lợi. “Không... Không phải.” Lãnh Nhược Băng nhanh chóng lắc đầu giải thích. Không cho cô có cơ hội giải thích nụ hôn của Nam Cung Dạ như mưa trút nước càng hôn mãnh liệt hơn. Đêm hôm qua Lãnh Nhược Băng phóng xe đâm chết người sau đó cùng anh hoan ái vô độ, do không còn chút sức lực nào cho nên không thể phản kháng. Ngay khi cô sắp sửa bị côn thịt của anh chọc vào bụng thì bụng của cô đã cứu cô. ‘Ùng ục ục ~’ Bụng của Lãnh Nhược Băng vì đói mà buộc phản kháng nghị. Động tác của Nam Cung Dạ dừng lại, khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu tình dục bỗng trở nên ảm đạm như thể đang thưởng thức bữa tiệc thì đột nhiên nhìn thấy một con ruồi. Lãnh Nhược Băng cũng xấu hổ, cảm thấy thật mất mặt. Một lát sau Nam Cung Dạ giận quá thành cười: “Lãnh Nhược Băng, cô có thể đừng làm hỏng cảnh đẹp không?” Lãnh Nhược Băng bĩu môi không nói gì nhưng vẻ mặt của cô cho anh biết cô không thể kiểm soát phản ứng sinh lý bình thường. Nam Cung Dạ hậm hực đứng dậy: "Mặc quần áo tử tế đi ăn cơm.” Được giải thoát Lãnh Nhược Băng nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo vào càng nhanh càng tốt. Bữa sáng rất phong phú có bánh mì sandwich, sữa bò, pho-mát, tôm viên, cháo gạo với dưa chua và bánh bao hấp. Quản gia Nhã Các sắp xếp đồ ăn rất hợp lý, biết hai chủ nhân có thói quen ăn uống khác nhau nên đã làm những món phù hợp với khẩu vị riêng.
Nam Cung Dạ lấy mứt hoa quả quết vào sandwich rồi ưu nhã ăn. Người đàn ông này thực sự rất kiêu ngạo, ngay cả khi ăn cũng lộ ra một loại khí thế vương giả. Lãnh Nhược Băng cũng không phải là người thô tục, tao nhã vốn là từ để miêu tả cô. Cô ăn vài ngụm cháo, chọn một vài cái bánh bao hấp, mặc dù ăn rất nhanh nhưng nhìn kiểu gì cũng rất ưu nhã. Nam Cung Dạ không khỏi cảm thấy hứng thú: "Lãnh Nhược Băng, cô là người như thế nào?” Lãnh Nhược Băng ngọt ngào nở nụ cười, trêu chọc nói: "Chắc là thiên hình vạn biến, nhưng mà tôi là hạng người gì cũng không quan trọng với ngài Nam Cung, dù sao thì nửa tháng sau tôi với ngài sẽ trở thành người dưng.” Sự hứng thú của Nam Cung Dạ đã thành công bị một chậu nước lạnh của Lãnh Nhược Băng dội sạch. Người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ suốt ngày phải nói về chuyện chia tay sao? “Cô rất gấp rời khỏi tôi?” Nam Cung Dạ đặt miếng sandwich trên tay xuống, lạnh lùng nhìn Lãnh Nhược Băng. Lãnh Nhược Băng chợt nhận ra rằng mình đã phạm sai lầm, mặc dù người đàn ông đó không thích cô nhưng anh không muốn cô tỏ ra thờ ơ bởi vì việc này liên quan đến tôn nghiêm và mị lực của anh. Lãnh Nhược Băng cười nịnh nọt: "Không phải, tôi là tự biết mình biết ta, ngài Nam Cung không thích tôi còn nghi ngờ tôi có ý đồ gây huy hiểm cho ngài cho nên tôi sẽ không dây dưa để ngài yên tâm, kẻo lỡ lúc tâm tình ngài không tốt lại lấy súng chỉ vào đầu tôi.” Kể từ khi trải qua sinh tử vào đêm qua Lãnh Nhược Băng phát hiện ra rằng cô có một căn bệnh, một loại bệnh chỉ cần Nam Cung Dạ sầm mặt lại cô sẽ theo bản năng dỗ dành anh vui vẻ. Đến ngày nhận được quyền thiết kế kiến trúc chết tiệt kia cũng sẽ là ngày cô xoay người rời đi. Câu trả lời của cô không khiến Nam Cung Dạ hài lòng, ngược lại sắc mặt âm trầm hơn, âm thanh cũng lạnh đến mức dọa người: "Mặc dù chia tay là sự thật không thể tránh khỏi nhưng tôi không muốn khi ở chung với nhau luôn phải nghe thấy lời này, hiểu không ?” “Ừm, hiểu!” Lãnh Nhược Băng nhanh chóng gật đầu. Nam Cung Dạ không còn hứng thú ăn nữa, lấy khăn lau tay sau đó lạnh lùng ném mấy tờ giấy ăn xuống bàn đứng dậy rời khỏi phòng. Từ đầu đến cuối anh không hề cho Lãnh Nhược Băng sắc mặt tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]