Chương trước
Chương sau
Quay trở lại phòng riêng, Nhược Băng thấy nhiều thêm hai người nữa.
Một người đàn ông trung niên gầy, da ngăm đen và một phụ nữ trẻ trang điểm nhẹ nhàng.
Nhìn thoáng qua Lãnh Nhược Băng đã nhận ra người đàn ông trung niên là Khang Kiền, đạo diễn nổi tiếng của Long Thành và người phụ nữ là diễn viên tuyến một nổi nhất hiện tại, Lục Hoa Nùng.
Tôi nghe nói Nam Cung gia đang đầu tư vào một bộ phim "Vương Dạ Yến" do đạo diễn là Khang Kiền và nữ chính là Lục Hoa Nùng thủ vai.
Lục Hoa Nùng thuộc tuýp người gợi cảm, trước sau lồi lõm đầy đặn, quyến rũ. Chỉ cần là đàn ông, ngay từ cái nhìn đầu tiên máu mũi cũng có thể chảy ngược.
Tối nay cô ta mặc một chiếc váy ống ngắn, ngực trên nảy nở mông dưới căng tràn, làn da trắng nõn của cô ta được tắm trong ánh đèn càng làm cô ta trở nên gợi cảm, quyến rũ đến dọa người.
Lúc này cô ta đang nép vào bên cạnh Nam Cung Dạ, thấp giọng thì thầm cười duyên còn Nam Cung Dạ không có ý đẩy cô ra nhưng đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, anh cũng không đáp lại lời của Lục Hoa Nùng, cứ để cô ta tùy ý rúc vào người.
Bước chân Lãnh Nhược Băng dừng lại một lúc, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại khó mà phát hiện ra. Dù biết thân phận của mình không có quyền để tâm đến việc kim chủ đối tốt với những người phụ nữ khác nhưng việc tồn tại của hai người phụ nữ vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ủ rũ sợ hãi không phải là phong cách của cô vì vậy cô nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài của mình uyển chuyển bước vào, chọn một chỗ cách xa Nam Cung Dạ rồi ngồi xuống. Cô không muốn tranh giành một người đàn ông với Lục Hoa Nùng, như vậy là tự hạ thấp tôn nghiêm chính mình.
Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng giữ khoảng cách với mình, Nam Cung Dạ cau mày khó hiểu, trong lòng lại nghẹn lại tạo thành một cảm giác bực bội khó chịu. Dù trước đó anh đã nghĩ đến việc sẽ không quan tâm đến sự hờ hững của cô nhưng lúc này anh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, tao nhã, không có một chút ngượng ngùng của cô, anh tự hỏi trong lòng cô anh không quan trọng vậy sao?
Mọi người đều cảm thấy có chút bối rối, Nam Cung Dạ chưa bao giờ để xảy ra chuyện như vậy, đêm nay rốt cuộc là có ý gì? Vừa rồi Lục Hoa Nùng và Khang Kiền tự tiện đến nói rằng họ đến mời Nam Cung Dạ một ly rượu. Theo tính cách của Nam Cung Dạ rất nhanh thôi anh sẽ đuổi họ đi vậy mà đêm nay anh lại giữ Lục Hoa Nùng ở lại, đã vậy còn cho phép cô ta gần gũi anh hơn nữa còn không kiêng kỵ Lãnh Nhược Băng.
Lục Hoa Nùng hiển nhiên cũng không ngờ đến, cô ta biết có một phụ nữ mới đã chuyển đến biệt thự Nhã Các của Nam Cung Dạ nhưng cô ta không nghĩ tối nay cô gái đó cũng có mặt ở đây. Tuy nhiên cô được ví như hồ ly tinh trong ngành giải trí, giỏi nhất chính là tranh đàn ông đấu đàn bà.
Kết quả là Lục Hoa Nùng cười duyên hơn, lồng ngực mềm mại của cô xích lại gần Nam Cung Dạ, giọng nói ngọt ngào: "Dạ thiếu, đây có phải là người phụ nữ trong Nhã Các của anh không?"
Nam Cung Dạ vẫn lạnh lùng không nói nhưng vẻ mặt ngầm thừa nhận.
Lục Hoa Nùng tiếp tục ngọt ngào: "Dạ thiếu, anh không giới thiệu cho người ta một chút sao?"
Lãnh Nhược Băng tao nhã ngồi như không thấy bọn họ, trong lòng hừ một tiếng. Chút tâm tư tầm thường này của Lục Hoa Nùng sao cô có thể không nhìn ra, đầu tiên là làm nhục cô sau đó tranh giành sủng ái.
Nếu Lục Hoa Nùng là hồ ly trong làng giải trí thì Nhược Băng là thiên thần ngụy trang của bóng đêm, đối phó với Lục Hoa Nùng cô chỉ cần ngồi yên cũng có thể biến cô ta thành trò hề. Nếu cô vui vẻ có thể một chiêu đẩy Lục Hoa Nùng vào chỗ chết.
Nam Cung Dạ vẫn lạnh lùng và im lặng, không đẩy Lục Hoa Nùng ra nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình.
Sự im lặng và ưu nhã của Lãnh Nhược Băng khiến anh rất khó chịu, anh muốn xem cô có thể nhịn được bao lâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.