Mấy ngày kế tiếp, Nam Cung Dạ không hề quay lại biệt thự Nhã Các, trong công ty cũng không thấy bóng dáng của anh. Lãnh Nhược Băng cũng chưa từng hỏi đến, cô đi làm đúng giờ và cẩn thận thiết kế khách sạn Đế Hoàng. Cô háo hức đưa ra kết quả thiết kế, háo hức nhận được sự tán thành của Nam Cung Dạ, háo hức có được bản quyền thiết kế kiến trúc ở Long Thành. Cô biết, tiêu chí kiến trúc mang tính bước ngoặt ở Long Thành nhất định sẽ giao cho Lạc Hành xây dựng cho nên cô nhất định phải có được quyền thiết kế. Cô cũng biết rằng cho dù quan hệ giữa cô và Nam Cung Dạ như thế nào, đã từng làm chuyện thân mật gì nhưng nếu như không có năng lực, Nam Cung Dạ cũng sẽ không bao giờ cho cô quyền thiết kế. Bởi vì anh là một vị vua trầm tĩnh, cơ trí, lãnh khốc, một người đàn ông như vậy sẽ không thay đổi nguyên tắc làm việc của mình cho bất kỳ người phụ nữ nào. Đã không nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Dạ trong ba ngày liên tiếp, cô nhận được tin từ các đồng nghiệp rằng anh đang đi công tác. Lãnh Nhược Băng không khỏi tự giễu, mặc dù cô và anh trải qua chuyện thân mật nhất nhưng muốn biết lịch trình của anh cô còn cần từ nguồn tin tức ngầm. Có lẽ cô chỉ là công cụ vui đùa của anh, có nhu cầu thì tìm tới cô, không có thì bỏ mặc cô. Đương nhiên cô cũng không đủ tư cách để yêu cầu bất cứ điều gì bởi đây chính là giao dịch giữa cô và anh. Anh không có nghĩa vụ báo cáo lịch trình của mình cho cô mà cô cũng không có tư cách hỏi. Ngày thứ tư, Lãnh Nhược Băng tình cờ gặp Lạc Hành trong thang máy. Cả ngày hôm nay Lãnh Nhược Băng vẫn lạnh lùng như thường lệ, rời khỏi công việc muộn hơn một chút. Khi đi thang máy lên lầu một, cô sững sờ khi thấy Lạc Hành từ thang máy bên cạnh đi ra. Ông ta là người ở đơn vị thi công mà Nam Cung ngự dụng, tới Nam Cung cũng không có gì kỳ lạ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Hành, trái tim Lãnh Nhược Băng run rẩy mãnh liệt, hạt giống hận thù bật ra khỏi mặt đất, điên cuồng xông lên như muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời. Tay cô cứ nắm chặt rồi thả lỏng rồi lại nắm chặt, cô muốn tiến lên vặn gãy cổ ông ta nhưng cô không thể. Cô nhớ rõ rằng sau khi ông ta lên kế hoạch với Giản Thu để giết ba cô, ông ta còn có ý đồ xấu với cô, khi đó cô mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi vậy mà ông ta còn muốn làm chuyện tình thú với cô. Ông ta đã nhiều lần động tay động chân với cô nhưng cô đều liều mình phản kháng kết cục là bị ông ta đánh một cách tàn nhẫn, đánh cô đến nỗi đầu chảy máu. Lần cuối cùng, nếu quản gia không cố ý giả vờ gõ cửa ông ta đã làm rồi. Khi đó, ông ta điên cuồng đè cô xuống đất, nhất định phải có được cô. Về sau cuối cùng cô cũng biết tại sao lần đó ông ta lại muốn có được cô bằng mọi giá, bởi vì ông ta đã quyết định giết cô nên muốn chiếm chút phúc lợi trước khi giết cô. Lần đó, cũng bởi vì người quản gia phá hỏng việc tốt của mình nên ông ta đã đánh quản gia gần chết sau đó người quản gia bị sa thải. Cũng chính đêm hôm đó, ông ta và Giản Thu đã quyết định châm lửa thiêu sống cô. Cô sẽ không bao giờ quên khuôn mặt ghê tởm của ông ta, sự sỉ nhục và tra tấn mà ông ta đã dành cho cô. Cô trở về Long Thành chính là để tiễn ông ta xuống địa ngục. Mặc dù bây giờ cô có khả năng giết ông ta, ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cắt cổ ông ta một cách chính xác bằng cách ném chiếc lưỡi nhỏ của gọt bút chì trong tay nhưng cô không muốn. Cô sẽ không để ông ta chết dễ dàng như vậy, như vậy quá lợi cho ông ta rồi. Cô muốn ông ta nếm trải cảm giác ngã từ trên mây xuống, cô muốn ông ta mất đi tất cả, muốn ông ta đau khổ sau đó chết dần chết mòn trong tuyệt vọng. Cô muốn ông ta nếm trải cảm giác sợ hãi trước khi xuống địa ngục. Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng, Lạc Hành cũng kinh ngạc mở miệng, tuy thời gian mười năm đã khiến mọi thứ thay đổi không ít nhưng Lãnh Nhược Băng vẫn còn có chút bóng dáng của quá khứ. Tuy khí chất hoàn toàn không giống nhưng vẫn có dấu vết dung mạo đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]