Cả đêm dài, mặc dù mệt mỏi nhưng Nam Cung lại không buồn ngủ. Dựa vào đầu giường lặng lẽ châm điếu thuốc, ưu nhã thổi làn khói, anh trầm ngâm nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn bên cạnh mình. Người phụ nữ này thật kì lạ, bề ngoài thánh thiện như thiên thần, nhưng bên trong lại cứng cỏi như sắt đá... thật khó đoán. Cô chưa từng có đàn ông! Một người đẹp lại là một phụ nữ ở tuổi hai ba mà cô ta luôn giữ mình trong sạch. Vậy mà cô có thể dễ dàng chấp nhận việc nuôi bao, hơn nữa cô còn bình tĩnh mở miệng về thỏa thuận nuôi bao, điều này thực sự khiến người khác bối rối. "Ba, đừng lo lắng, con nhất định sẽ làm tốt..." Người phụ nữ trong giấc mơ bỗng nói mớ, đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Dạ. Anh quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, tay nắm chặt chăn bông, lông mày nhíu lại, thân hình yếu ớt toát lên vẻ kiên cường không khuất phục. Trái tim của Nam Cung Dạ một lần nữa bị chiếc lông khổng tước từ đâu bay tới cọ nhẹ, run rẩy dù không đau đớn cho lắm. Hóa ra người phụ nữ này đang phải đấu tranh hành hạ bản thân vì ước mơ mà ba mình giao phó, bộ dạng yếu đuối lại quật cường khiến người khác không thể không thương tiếc. Thương tiếc? Nam Cung Dạ đột nhiên bị suy nghĩ của chính mình đánh thức, anh làm sao lại có ý nghĩ như vậy, tại sao phải thương tiếc một người phụ nữ không liên quan? Thật nực cười! Trên đời này còn rất nhiều người bất hạnh, rất nhiều người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử một cách bất lực, không nơi nương tựa, liệu anh có thể đồng cảm hết cho từng ấy người không? Anh là vương giả cao cao tại thượng, trong tay là sự sống của rất nhiều người, anh căn bản không cần bận tâm vì những người nhỏ bé này, Lãnh Nhược Băng cũng không ngoại lệ. Vì vậy, Nam Cung Dạ dứt khoát xua bàn tay của mình quét sạch mớ suy nghĩ hỗn độn, ra khỏi giường, tắm rửa, thay quần áo rồi rời khỏi căn phòng vẫn còn tràn ngập hoan ái. Lúc này, bầu trời đã trắng xóa, không khí rất lạnh. Quan Vũ đã đợi sẵn trước biệt thự Nhã Các, thấy Nam Cung Dạ bước ra, anh ta vội vã đi tới chào buổi sáng.
Nam Cung Dạ khẽ gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, anh thấp giọng phân phó: “Cậu ở lại đây đi, khi nào cô ấy tỉnh dậy thì đưa cô ấy đến công ty.” Anh đã quyết định giao cho cô vị trí kiến trúc sư và làm bệ đỡ cho ước mơ của cô. “A… Vâng.” Quan Vũ cung kính nhận lệnh dù có chút hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Dạ thiếu yêu cầu anh đợi một người phụ nữ được anh bao nuôi. Khi Lãnh Nhược Băng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nhìn quần áo vương vãi khắp sàn nhà cũng như những vết bầm tím lớn nhỏ trên người, cô cười buồn. Một đêm dây dưa, cô phải trải qua con đường từ một cô gái trở thành một người phụ nữ. Mỗi người phụ nữ đều sẽ trải qua một lần, cô không có gì phải thương tiếc. Cô ra khỏi giường chuẩn bị đi vào phòng tắm để tắm rửa, chân đau nhức khiến cô không đứng vững lại ngã xuống giường. Lúc ngồi xuống cô vô tình nhìn thấy tấm ngân phiếu trên góc bàn, năm triệu. Có một mảnh giấy bên cạnh tấm séc, trên giấy có một dòng chữ được viết bằng bút máy: Đêm đầu tiên của cô. Nhược Băng cười lạnh, đêm đầu tiên của cô thật sự rất đáng giá! Chi phí ký hợp đồng đơn lẻ là hai triệu, anh đưa năm triệu, cô nghĩ là do cô sạch sẽ nên anh vui vẻ đưa thêm ba triệu. Có tiền nên tùy hứng, bất luật là ở đâu cũng đều áp dụng. Tắm rửa thay quần áo xong, cô đi xuống lầu, người hầu đã đứng sẵn ở cầu thang: "Lãnh tiểu thư, cô có muốn ăn gì không?" “Được.” Nhược Băng khẽ gật đầu sau đó quay lại phát hiện Quan Vũ cũng đang ở đó: "Quản đặc trợ, sao anh lại ở đây? Quan Vũ cười nhẹ: "Tôi nhận lệnh của Dạ thiếu ở đây chờ cô, khi cô Lãnh chuẩn bị xong tôi sẽ đưa cô đến công ty."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]